Cũng may cái tính tò mò của nhóc em tôi trỗi dậy muốn mua cái này muốn mua cái kia, lấy rất nhiều đồ ăn, khi không tự nhiên nhiều hơn một miệng ăn thì số nguyên liệu mua về không đủ mất.

Lúc ăn cơm tôi xỉa xói Lạc Chi, "Không cho ăn nhiều! Ăn nữa béo lên đó!"

Cô nàng trừng tôi, nói vặn lại: "Anh Ninh, anh nói vậy với con gái thì cứ ngồi mà gặm nhắm nỗi cô đơn đi!"

Tôi nói: "Với gương mặt này thì không."

Lúc múc cơm cho em trai tôi cố ý cho nhiều thêm, thằng nhóc cầm chén cơm nhìn tôi, như hồi trước thì chắc chắn nó sẽ oán thán rằng tôi đang nuôi heo nhưng lần này chỉ mỉm cười với Lạc Chi rồi đi ra ngoài.

Anh trai vệ sĩ thì rất im lặng, toàn bộ thời gian ngồi trên bàn cơm đều không nói gì, lấy tốc độ nhanh nhất ăn cơm rồi đứng dậy. Lạc Chi và tôi đã hơn nửa năm không gặp, ăn cũng không mấy chuyên tâm. Em trai cô ngồi bên cạnh lùa cơm, khi ăn xong rồi thì ợ một cái sau đó nhóc hình như đạp chân Lạc Chi dưới gầm bàn, nói: "Chị tới đây ăn hay tám chuyện vậy!"

Vẻ mặt Lạc Chi dữ tợn, "Chị phải đánh mày mới được!"

Tôi nhìn hai chị em họ véo nhau lại nói nhỏ bên tai em trai: "Thấy chưa, so với cổ thì anh mẫu mực hơn nhiều."

Em trai cũng gật đầu, khẳng định: "Em cũng là một đứa em mẫu mực."

Anh em tôi không biết xấu hổ mà cười thầm với nhau.

Sau khi ăn xong tôi liền đẩy Lạc Chi ra ngoài, mắng: "Ai không rửa chén thì ra ngoài, đừng vào quấy rầy khoảng thời gian ấm áp nồng nàn của tụi này!" Lạc Chi như còn chuyện muốn nói nhưng sau đó tôi đã đóng sập cửa lại một cách lạnh lùng, xoay người vào thì thấy thằng nhóc đã sai vệ sĩ rửa rồi còn nó thì hỏi tôi với một khuôn mặt đầy chờ mong: "Anh, chú chủ nhà nói buổi tối có bất ngờ phải không?"

Cũng không phải là bất ngờ gì, chỉ là mấy vật trang trí nhỏ thôi, lúc thấy thì mua một cái. Tôi kéo cửa ban công rồi vén màn lên, chỗ vốn để phơi quần áo nay lại treo một dãy chuông gió, trong đêm chúng phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhìn như ngôi sao và mấy chú cá nhỏ.

Vì để không làm phiền hàng xóm, tôi bỏ hết mấy cái chuông ở ngoài, chỉ còn cá nhỏ và ngôi sao sáng lên trong đêm, chúng phát ra tiếng xào xạt nhè nhẹ. Bởi vì tôi không biết làm đồ trang trí, khiếu thẩm mỹ thì ở mức trung bình, cảm thấy treo một cái thì quá keo kiệt, mà ba bốn cái lại thấy không đủ nên dứt khoát làm một hàng luôn. Em trai bất ngờ tới mức hô lên thành tiếng, nó nửa ngồi xổm nhìn từ dưới lên, nhìn chuông gió dạ quang kết hợp với màn trời đêm, nó nói: "Giống như dải ngân hà vậy!"

Ngân hà gì chứ. Tôi cười rồi đi qua nhìn mặt thằng nhóc, nó hưng phấn quay sang nhìn tôi, trong mắt nó như còn lại chút gì từ những "ngôi sao" ấy.

Tôi ngồi vào cạnh cùng nhìn với nó. Thằng nhóc kéo tôi sát lại, đưa tay chỉ "ngôi sao" nói: "Anh nhìn kìa, cái này là chòm Song Ngư, còn cái kia là chòm Song Tử."

"Ở đó mà bịa!"

"Em không bịa mà."

Tôi hỏi: "Vậy chòm Xử Nữ đâu?"

Nó nói đúng lý hợp tình: "Ở đây không có chòm Xử Nữ!"

Tôi vò đầu nó, nó cười ngã vào lòng tôi không chịu đứng dậy, em trai vừa nằm trên đùi tôi vừa chỉ vào dây chuông gió, nói: "Anh làm cho em thì tất nhiên chỉ có anh và em thôi."

Chỉ là một hàng chuông gió thôi mà nó lôi kéo tôi cùng ngồi ngắm cả buổi, tắm rửa xong cũng không chịu lên giường. Sau khi tôi lau tóc đi ra thì thấy thằmg nhóc ôm mền ra ngoài, nói là muốn ngắm sao ngủ.

"Đang vào đông mà khùng điên gì đó, lạnh chết em giờ." Tôi lấy tấm mền lại rồi ném thằng nhóc lên giường. Nó lăn lộn chơi xấu, tôi khóa cửa lại nó chỉ đành từ bỏ, sau đó lại gần tính sấy tóc cho tôi.

Thằng nhóc vốn dĩ đã trẻ con rồi, khi ở chung với tôi thì lại càng trẻ con hơn, trong tiếng máy sấy thổi to như vậy mà còn muốn nói chuyện với tôi. Không để ý nó thì nó rõ không vui, mở gió lạnh chỉa vào áo ngủ tôi.

Tôi nhảy dựng lên tính dạy nó một bài học, rút dây điện ra rồi túm thằng nhóc tét mông mấy cái. Nó giãy giụa nhưng miệng vẫn cười, đá chân tôi, "Anh keo kiệt, anh mới đáng ghét! Vốn dĩ anh nói chỉ có hai ta, em còn chưa giận đây!"

"Vệ sĩ không phải người hả?" Tôi chất vấn.

"A, chú vệ sĩ không tính!" Nó nói lại.

Tôi ôm nó lên, nó vò đầu tóc đã rối bù của mình rồi nói: "Dù sao cũng là anh keo."

"Chính em nói muốn xem anh sống ở nước ngoài thế nào, hàng xóm và bạn bè cũng là một phần cuộc sống đấy thôi." Tôi bỏ nó xuống, lấy máy sấy, "Đây không phải là trạng thái vốn có sao?"

Em trai không nói gì mà giật lấy máy sấy, một lát sau tôi nghe như có tiếng "tsk" vang lên, nhưng âm thanh không rõ tôi cũng không chắc.

--------
Edit: tsk là tiếng tặc lưỡi á mn :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play