Mẫn Hướng Hàng nhẹ đẩy ra cửa phòng bệnh, đặt lồng giữ ấm lên tủ gỗ bên đầu giường, kéo một chiếc ghế ngồi trước giường, lẳng lặng nhìn ngắm Lệ Hàn Bân đang được bao bọc trong chiếc chăn trắng phau. Khuôn mặt khó khăn lắm mới nuôi được tròn trịa, bây giờ lại vì bệnh tình diễn biến xấu và giai đoạn cuối thai kì mà trở nên gầy gò đi.

"Ba Bân vẫn phải mập một chút mới đẹp trai." Ngón tay thon dài mơn trớn khuôn mặt tái nhợt tới gần như trong suốt, Mẫn Hướng Hàng đau khổ thì thầm. Cảm giác đau như cắt không làm chết người, nhưng có đôi lúc còn khó chịu hơn cả cái chết.

"Uhmm..." Người nằm trên giường bệnh bỗng phát ra tiếng rên yếu ớt, tay trái vô thức ôm lấy bụng, khuôn mặt nhăn nhó lộ ra vẻ đau đớn.

Theo thời gian gần đến ngày dự sinh, thai nhi dần đi xuống vùng chậu, áp lực ngoài xương hông, cơn gò tử cung giả lẻ tẻ không có quy luật hết lần này đến lần khác giày vò thân thể yếu ớt bệnh tật của vị dựng phu. Mẫn Hướng Hàng vừa dùng tay giúp cậu trấn án thai nhi động đậy trong bụng, vừa dịu dàng dỗ dành: "Bính Bính, Khiếu Khiếu, đừng quậy nào. Để cho cha nghỉ ngơi một chút..."

"Hướng Hàng..." Lệ Hàn Bân chậm rãi mở mắt, từ trong đôi môi nhạt màu vô cùng nhẹ nhàng thốt lên hai từ.

"Bọn nhỏ làm em tỉnh à?"

Lệ Hàn Bân không mở miệng, chỉ khe khẽ lắc đầu.

Máy thai dưới lòng bàn tay vẫn mạnh mẽ hữu lực, Mẫn Hướng Hàng thậm chí còn sờ được cái chân nhỏ của bé con. Anh cau mày, không vui trách móc hai đứa con: "Cha mang thai Bính Bính và Khiếu Khiếu rất vất vả, nếu hai đứa còn quậy nữa, đợi lúc ra đây ba sẽ tét mông hai đứa đấy!"

"Không được..." Lệ Hàn Bân nghe thế, lườm Mẫn Hướng Hàng một cái, bất mãn lên tiếng.

"Em nói thế nào thì là thế ấy." Mẫn Hướng Hàng cúi người, hôn lên đôi môi nứt nẻ vì bệnh tật của Lệ Hàn Bân, nhẹ giọng nói: "Anh đã ninh hạt sen nước đường bách hợp, có công hiệu nhuận phổi tiêu đàm, ngồi dậy uống thử đi." Vừa nói, anh vừa kéo đệm mềm bên cạnh qua, định đỡ Lệ Hàn Bân ngồi dậy.

"A... nhẹ một chút..." Tay Mẫn Hướng Hàng vô tình chạm trúng tay phải của Lệ Hàn Bân, cậu khẽ kêu lên.

"Sao thế? Tay phải đau à?" Tim Mẫn Hướng Hàng bỗng thắt lại. Anh đổi tư thế, dịu dàng bế cậu ngồi lên, chậm rãi vén tay áo cậu, chỉ thấy mu bàn tay sưng phù và cánh tay tràn đầy vết bầm do kim tiêm, xanh xanh tím tím hiện lên trên bề mặt da tái nhợt.

Lệ Hàn Bân cúi đầu, nhỏ giọng thừa nhận: "Ừ... Mỗi lần trở trời, khớp xương ở cổ tay trái sẽ tê đau. Thật ra cũng không sao, qua vài hôm là tự động khỏi thôi."

"Em... haiz..." Mẫn Hướng Hàng bất lực thở dài, chua xót nghẹn ngào dâng trong đáy lòng, anh không thích nhìn thấy bộ dáng cậy mạnh của cậu: "Em đợi một chút, anh đi lấy chậu nước ấm lại đây."

Khăn bông ẩm nóng đắp trên cánh tay sưng phù, không chỉ làm dịu đi cơn đau tê buốt ở tay phải, mà còn có tác dụng giảm sưng giảm tắc nghẽn. Lệ Hàn Bân khép hờ mi mắt, tận hưởng đãi ngộ đặc biệt từ Mẫn Hướng Hàng.

"Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?" Mẫn Hướng Hàng cầm khăn lên nhúng nước vắt khô rồi đắp lại chỗ cũ.

Lệ Hàn Bân xoa bụng, mỉm cười trả lời thật lòng: "Cơn đau giảm đi nhiều rồi. Bây giờ bọn nhỏ cũng rất ngoan, em thoải mái đến muốn ngủ nữa rồi đây."

"Không được ngủ, em còn chưa nếm thử hạt sen nước đường bách hợp anh nấu mà." Mẫn Hướng Hàng đứng lên, đặt khăn bông đã dần lạnh đi vào trong chậu, trêu chọc: "Anh đi đổ nước đã, lát quay vào dùng miệng đút cho em ăn!"

"..." Lệ Hàn Bân dùng biểu cảm vô cùng cạn lời nhìn chằm chằm vào Mẫn Hướng Hàng, cho đến khi anh ngại ngùng bưng chậu lên, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, trên đường đi còn suýt chút ngã ngào vì vướng chân vào ghế.

"Khụ khụ khụ khụ..." Bóng dáng người yêu dần ra khỏi tầm mắt, đôi mắt sáng của Lệ Hàn Bân bỗng tối đi, lập tức tựa vào đầu giường, che miệng ho khan một trận. Trong miệng tràn đầy vị tanh như mùi rỉ sét. Xòe tay ra nhìn, lòng bàn tay tung tóe một ngụm máu tươi. Lệ Hàn Bân bất động thanh sắc liếm sạch vết máu, vẻ mặt hoảng loạn nhìn xuống bụng, khóe môi nở lên một nụ cười khổ còn khó coi hơn so với khóc...

"Ting ting──" Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng vang lên không ngừng, Lệ Hàn Bân hơi run rẩy, yếu ớt lấy lại tinh thần, gian nan cầm điện thoại lên, bấm nút nghe theo thói quen. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông lạ: "Chào anh, xin hỏi là tổng giám đốc Lệ Hàn Bân đúng không? Tôi là Giang Tử Duy của tập đoàn Giang thị, có chuyện muốn nói với anh..."

*****

Mẫn Hướng Hàng đổ xong nước, bước ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ nhìn thấy Lệ Hàn Bân sắc mặt thâm trầm đang bán tựa trên giường bệnh, chân mày nhíu chặt, thẫn thờ nhìn điện thoại di động trong tay, ngay cả anh đến bên cạnh cũng không phát giác.

"Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Mẫn Hướng Hàng quay trở lại ghế ngồi bên giường, cầm lấy điện thoại trong tay cậu, giả vờ trách móc: "Ba Bân không nghe lời gì cả. Rõ ràng biết Bính Bính với Khiếu Khiếu sợ nhất là phóng xạ mà còn ôm điện thoại chặt như thế."

Lệ Hàn Bân bỗng tỉnh hồn lại, áy náy cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng gồ lên, đầy ray rứt nói: "Xin lỗi, cha nhất thời lơ đãng. Các con nhất định phải khỏe mạnh lớn lên trong bụng cha nhé."

"Chúng ta còn một tháng nữa là có thể gặp bọn nhỏ rồi!" Mẫn Hướng Hàng khẽ đặt tay lên phần to tròn kia, giọng ôn tồn thương yêu.

"Chúng ta..." Lệ Hàn Bân nhẹ giọng lặp lại hai chữ, ánh mắt quyến luyến nhìn người trước mặt, giống như Mẫn Hướng Hàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Đồ ngốc, không phải chúng ta chẳng lẽ là người khác?" Mẫn Hướng Hàng làm sao không hiểu hàm ý của hai từ kia. Anh cắn đôi môi khô khốc, cố gắng nở một nụ cười tươi, cố giữ điềm tĩnh nói: "Bọn chúng còn đang đợi em đặt tên đấy!"

"Hướng Hàng, chúng ta đặt tên trước được không? Em..." Em sợ em không đợi được.

"Không được! Em đã nói được chúng ra đời mới đặt tên mà. Đại trượng phu nên nói lời giữ lời, nói được làm được!" Mẫn Hướng Hàng giọng run rẩy, hoảng loạn cắt ngang. Chúng ta không thể thỏa hiệp với vận mệnh, chúng ta phải cùng nhau đếm từng tháng năm trôi qua như nước chứ.

Thoáng ổn định lại cảm xúc, Mẫn Hướng Hàng cố ý chuyển chủ đề: "Hàn Bân, khi nãy ai gọi điện thoại cho em vậy? Tìm em có việc gì thế?"

Sắc mặt Lệ Hàn Bân bỗng chốc trở nên nặng nề, ánh sáng trong đáy mắt lạnh lẽo bức người, giọng bỗng lạnh lùng: "Có người muốn phá hủy chi nhánh công ty Warner." Nếu không phải Giang Tử Duy tâm khí kiêu ngạo, hung hăng vênh váo kia gọi điện thoại đến, e rằng mình đã bị nhóm Alex bịt tai cho chẳng biết gì.

Mẫn Hướng Hàng mở to mắt, kinh ngạc: "Công ty nào mà có gan lớn thế? Dám công khai lên mặt với công ty thương mại toàn cầu Warner?"

"Một người trong dự liệu – Giang Tử Duy." Lệ Hàn Bân cười khẩy một tiếng: "Rắc rối của em với Giang gia anh cũng rõ, Giang Tử Duy là em trai của Giang Như Mộng. Từ khi chị của hắn ta xảy ra chuyện, tập đoàn Giang thị luôn tranh giành đối đầu với bọn em. Bây giờ muốn nhân lúc thân thể em bất tiện mà trăm mưu ngàn kế giành lấy hạng mục hợp tác quan trọng nhất của chi nhánh công ty. Em không biết em còn chống đỡ được bao lâu, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, em sẽ không để âm mưu của hắn ta thành sự thật! Hướng Hàng, bây giờ anh về nhà một chuyến, giúp em đem máy tính xách tay và áo phòng hộ đến đây."

"Không được! Bây giờ em không thể lao lực. Hơn nữa chi nhánh công ty đã có Alex giúp." Mẫn Hướng Hàng không thèm suy nghĩ, dứt khoát cự tuyệt.

"Sẽ không lao lực quá độ đâu. Chỉ cần thời gian 10 ngày là đủ. Alex mới đến thành phố S không lâu, không thể chống đỡ tốt hết mọi thứ. Huống Du và Trần Bình về phương diện tăng cường quản lí vẫn còn phải củng cố nâng cao. Chi nhánh công ty Warner không chỉ đơn giản là 'chi nhánh công ty', mà nó còn bao gồm cả tập đoàn Lệ thị trước đây. Em đã đồng ý với cha, phải dốc hết sức bảo vệ tập đoàn mà ông ấy và ba gầy dựng nên. Cho nên bất kể thế nào, cuộc chiến thương mại này em không thể thua!" Trong mắt Lệ Hàn Bân có một sự kiên định chắc chắn, nói năng rành mạch.

"..." Mẫn Hướng Hàng im lặng không nói, nhưng trên mặt đã có vẻ thỏa hiệp.

Lệ Hàn Bân được thế, tiếp tục dùng lí động não, dùng tình động tâm: "Không có ba và cha, làm sao có em? Làm sao có con của chúng ta? Phận làm con phải tròn chữ hiếu, cho dù họ đã không còn trên đời, em cũng phải làm tốt chuyện mình đã hứa với họ."

Mẫn Hướng Hàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng lùi một bước, bất lực nói: "Em đấy, haiz... Vậy 10 ngày nhé. Hơn một ngày cũng không được. Còn nữa, nhất định không được quên chuyện đã hứa với anh."

"Ừ..." Lệ Hàn Bân gật đầu, cánh môi lạnh lẽo khẽ áp lên mặt anh.

Mẫn Hướng Hàng yêu chồng tha thiết tuân theo chỉ thị của người thương, lập tức về nhà lấy máy tính xách tay và áo phòng phóng xạ. Trong phòng bệnh trở thành thế giới của một người, Lệ Hàn Bân cau mày do dự một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Alex: "Tại sao xảy ra chuyện lại không báo cho tôi?"

Giọng nói vượt biển qua sông còn có công hiệu kích thích tinh thần hơn cả cà phê. Alex phờ phạc vì công việc trắng đêm lập tức tỉnh táo lại, lo lắng hỏi thăm: "Sao em lại biết? Ai nói cho em thế?"

"Ai nói cho tôi không quan trọng." Lệ Hàn Bân bình tĩnh nói: "Alex, các anh cố tình giấu tôi, không hi vọng tôi nhúng tay vào cũng vì suy nghĩ cho thân thể của tôi, tôi thật sự rất cảm ơn những người bạn như các anh. Nhưng tôi muốn hỏi ngược lại anh, lần này xác suất phần thắng trong việc tiếp tục hợp đồng với tập đoàn bất động sản Long Nguyên là bao nhiêu?"

"Cái này..." Alex ấp úng. Tuy năng lực quản lí của anh rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ mới đến thành phố S hơn một tháng, trên thực tế rất nhiều mảng trong công việc vẫn cần thời gian đến hoàn thiện."

"Anh thông báo cho Huống Du và Trần Bình, đúng 9 giờ sáng ngày mai mở cuộc họp online." Lệ Hàn Bân cố gắng nén lại cơn ho, giọng yếu ớt: "Không cần khuyên nhủ gì nữa, hẹn... ngày mai gặp trong buổi họp online..."

Không đợi đối phương trả lời, Lệ Hàn Bân đã vội vàng cúp điện thoại. Cơn ho khan kịch liệt đã quấy rối thai nhi trong bụng, cậu vừa xoa bụng vừa thấp giọng thì thầm: "Khụ khụ... Bính Bính, Khiếu Khiếu ngoan... các con là những bạn nhỏ dũng cảm nhất giỏi nhất. Chúng ta cùng bảo vệ chi nhánh công ty Warner được không?"

Thanh âm ngày nhớ đêm mong dần biến mất bên tai, Alex vẫn bịn rịn không nỡ buông điện thoại. Yêu thầm Henry nhiều năm như thế, làm sao anh không nghe ra bất thường ở bên đầu dây kia điện thoại... Anh lo lắng cho tình hình sức khỏe của Henry, nhưng anh càng tức giận cái người lắm mồm lắm miệng kia hơn!

Rốt cuộc là ai đã nói cho Henry biết? Huống Du và Trần Bình là không thể, chủ tịch Từ cũng không rảnh rỗi như thế... Vậy... chỉ còn lại anh ta – Giang Tử Duy của tập đoàn Giang thị.

Đôi ngươi xanh như biển cả phút chốc nổi đầy sóng lớn, giận dữ cuồn cuộn. Hai tay mất không chế mà siết chặt thành nắm đấm, ngực nhấp nhô vì phẫn nộ. Alex cầm lấy áo khoác tây trang treo trên lưng ghế, căm phẫn mà bước ra ngoài...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play