Cúng tế người thân xong, trời đã sắp tối. Chiếc xe nhỏ khoác ánh nắng chiều chậm rãi hướng về ngôi nhà cũ của Lệ Hàn Bân...
Nơi đây là một căn nhà hai tầng gác lửng mộc mạc. Dưới sự gội rửa của tháng năm, nó đã trở nên cũ kĩ loang lổ. Trái ngược đó là khu vườn trước nhà với một khung cảnh dào dạt sức sống. Hoa cúc vàng, dâm bụt đỏ, bằng lăng tím, thu hải đường, cùng với một vài cây hoa không biết tên, khoe sắc rực rỡ vô cùng rộn ràng.
"Hàn Bân, tuy em không sống ở đây nhưng hoa trong vườn vẫn nở rộ tươi thắm." Mẫn Hướng Hàng đỡ lấy Lệ Hàn Bân, vừa chậm rãi bước đi, vừa phấn khởi nhìn ngó xung quanh.
"Mấy cây hoa này đều là do cha em trồng. Bây giờ anh thấy chỉ là vài loại trong số đó thôi. Đến mùa xuân, trong vườn sẽ nở đầy diên vĩ màu xanh tím, đậm đậm nhạt nhạt, tầng tầng lớp lớp." Trên khuôn mặt mệt mỏi của Lệ Hàn Bân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Để chăm sóc cho đám hoa cỏ này và giữ sạch sẽ trong ngoài nhà, em còn mời riêng người giúp việc bán thời gian đến."
Thấm thoát, hai người đã đến trước cửa nhà. Lệ Hàn Bân lấy chìa khóa từ trong hộp thư, mở cửa nhà, nói đùa: "Thầy Mẫn, chào mừng anh đến ngôi nhà nhỏ của em."
"Anh rất lấy làm vinh hạnh." Mẫn Hướng Hàng cười đáp lại.
Sàn nhà bằng gỗ sồi đã hơi nứt nẻ, rèm cửa màu cam nhạt đã giặt đến bạc màu, đồ dùng gia dụng cũ kĩ đơn sơ, trên bờ tường sớm đã xuất hiện vết rạn ố vàng... Từ những thứ trước mắt, có thể thấy kinh tế của người ở nhà này cũng không dư dả.
Trong lòng Mẫn Hướng Hàng dâng lên vị nghẹn đắng. Hòa hoãn một lát, anh chỉ vào bức tranh treo trên tường, khen ngợi: "Vẽ đẹp thật, chú vịt đáng yêu quá."
"..." Không ngờ Lệ Hàn Bân không đáp lại.
Mẫn Hướng Hàng bỗng hoảng hốt, vội vàng đi đến bên ghế sô pha, khẽ vỗ mặt cậu, hoảng loạn gọi: "Hàn Bân, mau tỉnh dậy! Em sao thế?!"
"Hướng Hàng..." Lệ Hàn Bân mở ra đôi mắt mịt mờ, vẻ mặt lo lắng của Mẫn Hướng Hàng lập tức rơi vào mắt, nhẹ giọng an ủi: "Em không sao, chỉ hơi mệt một chút. Nằm một lát là khỏe."
"Anh đỡ em về phòng nghỉ ngơi. Lát nữa trời tối mình lại ra vườn ngắm trăng." Mẫn Hướng Hàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt của Lệ Hàn Bân, xót xa nói.
Giấc ngủ này của Lệ Hàn Bân cực kì thoải mái, cực kì trầm ổn. Cảm giác cả người nhẹ như bay, không có gánh nặng cũng không có áp lực. Cậu bỗng bay đến một biển hoa oải hương đang nở rộ, có hai đứa bé trắng hồng đang ngoan ngoãn ngả vào trong lòng cha, Mẫn Hướng Hàng tươi cười rạng rỡ gắp một miếng sushi, nói với cậu: "Hàn Bân, ăn thử đi!"
Thu hết mọi ấm áp vào đáy mắt, khóe miệng Lệ Hàn Bân vô thức nở lên một vòng cung đẹp đẽ. Vừa định há miệng, bỗng dưng bên tai lại truyền đến một giọng nói: "Hàn Bân, dậy đi, trăng lên rồi."
Mộng đẹp bị thanh âm cắt đứt, Lệ Hàn Bân hơi cau mày, chậm rãi mở mắt mới phát hiện, hóa ra mọi điều đẹp đẽ khi nãy chỉ là giấc mộng hư ảo.
"Ba Bân mơ thấy gì đẹp mà chảy cả nước miếng ra thế?" Nói xong, Mẫn Hướng Hàng đưa đầu lưỡi ấm áp ra, liếm sạch chất lỏng trong suốt lưu trên khóe miệng cậu.
"Bí mật không nói được." Lệ Hàn Bân nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Khi nãy em nghe có người bảo trăng lên rồi. Mau đỡ em dậy, mình đi ngắm trăng."
Mẫn Hướng Hàng mỉm cười gật đầu.
Trong vườn, trên chiếc bàn ăn màu trắng phủ khăn hồng phấn, có một chiếc bình cắm hoa và một giá đỡ nến rẽ nhánh đặt chính giữa. Ánh nến vàng cam chập chờn, phủ cho bàn thức ăn và rượu một lớp màu nhu hòa dịu êm.
"Người yêu ơi, mời em ngồi."
Mẫn Hướng Hàng kéo ghế ra trước bàn cho Lệ Hàn Bân, lại chu đáo lót một cái đệm mềm, cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống, rồi tự mình ngồi vào chỗ đối diện.
"Làm nhiều thức ăn thế!" Khóe môi Lệ Hàn Bân nở lên một nụ cười nhạt, mê người hơn cả ánh trăng vằng vặc kia.
Mẫn Hướng Hàng cắt cho cậu một miếng bánh trung thu, rồi lại rót cho cả hai mỗi người một li nước ấm, cười nói: "Ba Bân không thể uống rượu, nên ba Hàng cũng uống nước ấm chung. Cheers!"
"Cheers!" Lệ Hàn Bân cầm li lên, cụng nhẹ với ly của Mẫn Hướng Hàng. Tiếng thủy tinh va vào nhau thật êm tai, cả hai cùng nở nụ cười sảng khoái.
Lệ Hàn Bân ghim một miếng bánh trung thu, chậm rãi nhai, cả buổi vẫn chưa đưa ra nhận xét. Mẫn Hướng Hàng sốt ruột bèn hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Ngốc!" Lệ Hàn Bân mắng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc không thể che giấu: "Bởi vì ngon quá nên em quên mất phải khen anh."
"Thật sao?" Anh vui quá đi mất. Vui đến độ muốn khiêu vũ quá!" Mẫn Hướng Hàng phấn khích nói.
"Nhưng... em..." Lệ Hàn Bân cúi mặt, có chút lạc lõng: "Em không thể làm bạn nhảy của anh."
"Cũng chưa chắc." Mẫn Hướng Hàng cười gian xảo, bước đến bên người Lệ Hàn Bân, nhẹ nhàng kéo cậu đứng lên.
Lệ Hàn Bân băn khoăn chôn chân tại chỗ, mặt đầy ủ rũ: "Tay phải của em không phối hợp với nhịp phách của anh được. Bước chân vụng về của em không thể theo bước chân anh được, em... không được đâu."
"Anh nói được là được." Nói xong, Mẫn Hướng Hàng ôm lấy vòng theo thô to của Lệ Hàn Bân, chầm chậm xoay vòng tại chỗ. Mỗi bước đều cẩn thận từng tí, mỗi bước đều phối hợp theo bước chân của dựng phu.
"Thế nào, anh nói không sai đúng không?" Mẫn Hướng Hàng nhướn mày, đắc ý nhìn người yêu.
Trên mặt Lệ Hàn Bân ửng hồng, hờn dỗi: "Không phải bước nhảy, không có nhạc nhảy, không có đèn nhảy, có còn gọi là khiêu vũ không?"
"Lời này sai rồi nhé." Mẫn Hướng Hàng cười ha ha nói: "Chúng mình đang nhảy điệu nhảy vòng tròn, sao em nói không có bước nhảy chứ? Ánh trăng sáng rực giữa bầu trời đêm chính là đèn nhảy của chúng ta, còn âm nhạc... muốn thì có ngay!"
Lệ Hàn Bân không nói câu nào, mỉm cười nhìn chăm chú vào Mẫn Hướng Hàng.
"Nhạc lên ngay đây!" Mẫn Hướng Hàng hắng giọng một chút, cất giọng hát đầy thâm tình:
Anh sợ mình không đến kịp
Anh muốn ôm lấy em
Cho đến khi thấy nếp nhăn của em đã có dấu vết thời gian
Cho đến khi chắc chắn rằng em thật sự tồn tại
Cho đến khi anh chẳng còn hơi sức
Vì em, anh nguyện ý...
Cho dù không thể bước đi, anh cũng muốn nhìn thấy em
Cho đến khi thấy mái tóc em đã phủ màu tuyết trắng...
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng màu bạc rơi xuống từng góc của nhân gian, khoác lên cho đôi tình nhân chìm trong tình yêu sâu đậm một lớp voan bạc lãng mạn. Tiếng hát động lòng người theo nhịp bước vũ điệu, chầm chậm xoay chuyển, xoay chuyển...
Sau khi vũ đạo kết thúc, xung quanh yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Dòng lệ trong mắt Lệ Hàn Bân càng lúc càng nhiều, nhiều đến nỗi khóe mắt cạn của cậu không thể chứa thêm bất cứ giọt nước dư thừa nào nữa.
"Hàn Bân..." Mẫn Hướng Hàng đau lòng lau đi nước mắt cho cậu, trong ngữ khí tràn đầy tự trách: "Xin lỗi, anh làm em khóc... anh..."
Còn chưa nói xong, đôi môi của Mẫn Hướng Hàng đã bị Lệ Hàn Bân phủ kín. Đầu lưỡi tựa như đinh hương mê hoặc từng tế bào trong khoang miệng của anh. Mẫn Hướng Hàng chuyển bị động thành chủ động, há miệng rồi khép lại, mút lấy vị ngọt ngào trong miệng người yêu. Đầu lưỡi ấm nóng cùng đầu lưỡi mềm mại quấn quít chặt vào nhau...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Bài mà tiểu Mẫn hát là "Ít nhất còn có em" của Lâm Ức Liên.
*****
Nụ hôn nồng cháy hóa thành dục hỏa không thể kháng cự, thiêu đốt đôi tình nhân đang khó kiềm chế cảm xúc kia. Mẫn Hướng Hàng vừa hôn vừa ôm Lệ Hàn Bân vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, bắt đầu đêm tình dục mây mưa thất thường.
Tham lam mút lấy nước bọt trong miệng người dưới thân, cơn mưa ngọt ngào khiến Mẫn Hướng Hàng ý loạn tình mê. Ngón tay thon dài không tự chủ mà trượt vào trong quần áo Lệ Hàn Bân, khéo léo giúp cậu cởi bỏ đi lớp vải vóc trói buộc dục vọng. Áo thể thao thùng thình, quần thể thao màu xám, quần lót đỡ bụng rộng lớn... từng cái một bị vứt bên giường. Nhìn cậu em nhỏ đang tràn đầy ý chí chiến đấu của người yêu, Mẫn Hướng Hàng hài lòng cười một cái, nhanh chóng cởi sạch áo quần của mình, nhiệt tình nhóm từng đốm lửa trên người Lệ Hàn Bân.
"Ừm a... uhm..." Dục vọng rục rịch càng lúc càng kịch liệt theo hoóc môn gia tăng. Lệ Hàn Bân nắm chặt lấy drap giường, phát ra tiếng rên mê người.
Mẫn Hướng Hàng chậm rãi hôn lấy đôi môi quyến rũ kia, hôn lấy dái tai trắng như ngọc, hôn lấy chiếc cổ với độ cong đẹp đẽ, thẳng một đường xuống dưới, lưu luyến dừng lại tại đôi xương quai xanh hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng kia. Đầu lưỡi dày mịn ẩm ướt mơn theo dáng xương mĩ lệ, bàn tay linh hoạt trêu đùa qua lại ở hạ thể cương cứng của người yêu. Tiếng kêu rên hừ hừ càng mê càng đắm vang bên tai Mẫn Hướng Hàng.
"A... ừmm á..."
"A... haa... ôi..."
Lệ Hàn Bân hơi trợn mắt, khoái cảm tê dại của tình dục và xao động của thai nhi điên cuồng ập vào cơ thể cậu, tựa như chỉ có tiếng rên rỉ không ngừng mới có thể làm dịu đi cảm giác đau đớn nhưng sung sướng kì lạ này.
Mỗi người đàn ông đều không thể kháng cự trước sức hấp dẫn của đầu nhũ, vì thế mỗi lần làm tình, nhất định phải tỉ mỉ nếm lấy hai viên xinh xắn trước ngực. Mẫn Hướng Hàng lúc này giống như một đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn mà mút lấy hai hạt nhũ nõn nà nhạy cảm hơn vì đang mang thai của Lệ Hàn Bân. Trêu đùa ở tay phải càng thêm ra sức tăng tốc, không ngừng âu yếm đỉnh đầu chuôi ngọc cứng rắn kia, đôi lúc còn vô tình cọ vào khe hở thư huyệt phía dưới phân thân, khiến cho Lệ Hàn Bân thở gấp liên tục.
"Uhm... haa... Hàng... không được rồi!"
"Hừ... a──"
Phân thân sưng tấy thô to ngoe nguẩy quy đầu nghịch ngợm dưới sự đùa bỡn của Mẫn Hướng Hàng. Tinh dịch màu trắng sữa lập tức phun ra, lên drap giường, lên tay Mẫn Hướng Hàng. Bên trong bắp đùi của Lệ Hàn Bân đầy từng mảng tinh hoa trắng muốt.
"Bân, em thật tuyệt! Bắn xa thật đấy!" Nhìn vết tích tình dục đầy giường, Mẫn Hướng Hàng tấm tắc khen ngợi.
Lệ Hàn Bân hơi thở gấp, tay trái khẽ xoa chiếc bụng cao, hòa hoãn một chút, rồi đáp lại cho Mẫn Hướng Hàng một nụ cười mỉm chất chứa đủ mọi phong tình.
Tình dục còn chưa phát tiết càng thêm điên cuồng tàn phá trong cơ thể Mẫn Hướng Hàng. Anh chậm rãi bò lên người Lệ Hàn Bân, cẩn thận tránh né chiếc bụng của dựng phu, thủ thỉ bên tai cậu: "Bân, để anh giúp em dỗ dành bọn nhỏ nhé."
Dứt lời, một đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt dán lên trên bụng Lệ Hàn Bân, bơi tới trượt lui trên lãnh địa của thai nhi. Thai nhi trong cơ thể cảm nhận được hơi thở của ba, giống như đang chơi đùa cùng ba, lúc thì bơi đến bên bụng, lúc lại bơi đến gần rốn cha...
Phần bụng bởi vì bọn trẻ ngọ nguậy xung quanh mà gồ lên như từng chiếc bánh bao nhỏ. Đầu lưỡi Mẫn Hướng Hàng đuổi theo hướng động đậy của thai nhi di chuyển khắp nơi. Lệ Hàn Bân nằm trên giường không chỉ bị cảm giác ngứa ngáy tê dại dưới thân lấp đầy, mà còn bị cảm giác nhồn nhột trên bụng khiêu khích, thở dốc nói: "Ô... hừ... Hàng... đừng chơi với... bọn chúng nữa... Em, em muốn..."
"Các con yêu của ba, lần sau ba lại chơi với các con tiếp nhé." Mẫn Hướng Hàng cưng chiều hôn lấy cái rốn lồi ra ngoài của Lệ Hàn Bân, dùng hành động thực tế để thỏa mãn nhu cầu của người yêu.
Mẫn Hướng Hàng tách hai chân Lệ Hàn Bân ra, lót thêm chiếc gối mềm dưới mông cậu, rồi từ từ thăm dò vào giữa hai chân. Anh cúi đầu xuống, dùng chiếc lưỡi dính đầy nước bọt liếm láp khuấy động xung quanh thư huyệt của dựng phu.
"Hừ a... a..."
"A... nhột quá..."
Theo tiếng rên lúc cao lúc thấp, thư huyệt non mềm chảy ra dịch thể tình yêu trơn trượt. Mật thịt màu hồng nhạt trong huyệt lúc khép lúc mở, tựa như đang mở miệng chào đón chuôi ngọc dưới thân Mẫn Hướng Hàng.
"Hàng... vào đi..." Lệ Hàn Bân vội vã thúc giục.
"Em yêu à, anh tới đây."
Mẫn Hướng Hàng đỡ lấy vật cứng như thép, nhắm chuẩn xác mục tiêu mà cắm vào thư huyệt của Lệ Hàn Bân, đâm rút xỏ xuyên theo quy luật. Mật dịch từ từ chảy ra theo nhịp điệu ra vào, tiếng thở mê người rên rỉ không thôi.
"Ừm a... haa..."
"A haa... a a..."
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể Lệ Hàn Bân được Mẫn Hướng Hàng lấp đầy, dục vọng của đối phương bắn vào trong cơ thể cậu hết lần này đến lần khác. Âm thanh tình dục nhấp nhô phập phồng không thể khống chế. Trong phòng tràn đầy cảnh xuân tươi đẹp...
Ánh trăng ngoài cửa sổ đỏ mặt thẹn thùng, nấp sau màn mây, không dám nhìn trộm cảnh tượng ngại ngùng nữa.
Lại là một đêm trăng tròn, cảnh vật dưới trăng đẹp như cõi tiên.