Đầu tháng hai, thời tiết thành phố S vẫn lạnh lẽo ẩm ướt. Đứng trước cổng nhà trọ của Lệ Hàn Bân, quần áo Lệ Khâm cũng ẩm ướt, miệng không ngừng hà hơi để làm ấm đôi tay đã bị đông cứng. Bước chân đi tới đi lui, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sắc mặt có vẻ hơi lo lắng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bước xuống xe.
"Tiểu Bân..." Một thời gian dài không nói, vừa mới mở miệng, âm thanh trầm thấp khiến Lệ Khâm cũng tự giật nảy mình.
"..." Lệ Hàn Bân không trả lời, chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chòng chọc Lệ Khâm. Thần sắc của ông đã có chút mỏi mệt, bên thái dương đã nhiễm màu trắng sương gió. Có lẽ do thời tiết rét lạnh, tấm lưng luôn ưỡn thẳng bây giờ có chút còng xuống.
Lập tức, Lệ Hàn Bân cảm thấy con mắt khô khô chát chát, không phải mình hận ông ta vô tình vứt bỏ mình sao? Nhưng tại sao khi nhìn thấy bộ dáng tiều tụy vô lực của ông lại đau lòng một cách khó hiểu như vậy? Lệ Hàn Bân lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ buồn cười trong đầu, không phải như thế! Đối với Lệ Khâm chỉ có hận!
Nhìn thấy hai người đang trong tình thế giằng co, Mẫn Hướng Hàng có ý làm không khí hòa hoãn: "Bác Lệ, bác chờ lâu lắm rồi ạ? Lần sau trước khi qua bác gọi điện trước nhé!"
"Không có lần sau!" Lệ Khâm chưa kịp trả lời, Lệ Hàn Bân lạnh mặt, cứng rắn từ chối.
Mẫn Hướng Hàng cảm thấy tuy nhiệt độ bây giờ rất thấp, nhưng không khí giữa ba người bọn họ còn thấp hơn. Cố gắng thuyết phục tiếp: "Hàn Bân, hình như bác Lệ đã đợi chúng ta rất lâu rồi. Thời tiết cũng lạnh quá, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói chuyện đi!"
Lệ Hàn Bân không nói gì, trong mắt tựa như có một tầng băng sương bao phủ đầy lạnh lẽo. Liếc qua Lệ Khâm đang thất thần bên cạnh và Mẫn Hướng Hàng cố gắng hòa giải, Lệ Hàn Bân phối hợp lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa mở, tiếp theo đó là "ầm" một tiếng, đóng mạnh cửa lại.
Mẫn Hướng Hàng hơi xấu hổ nói: "Bác Lệ, thật sự xin lỗi. Bình thường Hàn Bân không như vậy, bác đừng để trong lòng."
Lệ Khâm vỗ vỗ vai Mẫn Hướng Hàng, thở dài: "Haiz, Hướng Hàng, bác còn chưa đền bù được tổn thương cho nó, làm sao có thể trách nó chứ? Vừa biết được nơi ở của Tiểu Bân bác liền muốn tới xem một chút. Đúng rồi, các cháu vừa đi đâu? Bao giờ mới trở về?" Trong từng câu nói đều lộ ra sự quan tâm nồng đậm.
"Bác Lệ, chúng cháu vừa đi du lịch..."
"...A, là thế à..."
"Ừm, chúng cháu..."
Trước cổng, Mẫn Hướng Hàng đang thao thao bất tuyệt báo cáo sinh hoạt thường ngày của mình và Lệ Hàn Bân với vị "nhạc phụ tương lai" này, Lệ Khâm hài lòng gật đầu liên tục.
Chẳng mấy chốc đã trôi qua 3 tiếng, Lệ Khâm nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười khổ một tiếng: "Thời gian không còn sớm, mặc dù hôm nay không thể nói chuyện cùng Tiểu Bân, nhưng may mắn có cháu, giúp bác đại khái hiểu được cuộc sống của nó. Sau này cháu nhất định phải đối tốt với Tiểu Bân, biết chưa?"
"Tuân mệnh!" Mẫn Hướng Hàng cười cười, dùng kiểu chào của quân đội. "Bác Lệ, thời gian cũng không còn sớm, để cháu đưa bác về nhà".
Lệ Khâm cố nén đau đớn ẩn ẩn ở tim, gật đầu đáp ứng.
Nhìn xe Mẫn Hướng Hàng dần dần biến mất trong bóng đêm mông lung, Lệ Khâm móc ra bình thuốc, uống mấy viên. Đợi đau đớn chậm rãi lắng xuống, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, tập tễnh bước về phía biệt thự.
Phòng khách đang tối ôm bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng, Lệ Khâm nhắm mắt lại, giơ tay che kín ánh sáng, hơn nửa ngày mới thích ứng được.
"Anh đi đâu?" Trên ghế salon, Giang Như Mộng đang mặc áo ngủ tơ tằm, môi son đỏ chót, giọng nói không có chút tình cảm phá vỡ đêm dài yên tĩnh.
"Tụ tập cùng mấy ông bạn". Lệ Khâm kéo cà vạt, giải phóng chiếc cổ bị giam cầm cả một ngày.
"Há, thật sao?" Giang Như Mộng nhíu nhíu mi, chậm rãi đi đến bên cạnh Lệ Khâm, "Tôi biết anh đi tụ tập với bạn bè, chẳng qua là không phải bạn già, mà là bạn trẻ".
'Như Mộng, cô... theo dõi tôi? Cô không tin tưởng tôi như thế?" Lệ Khâm thất vọng nói.
Giang Như Mộng sờ lên gương mặt có chút già nua nhưng vẫn nho nhã phong độ của Lệ Khâm, cười nói: "Một người từng có một đống tiền án như anh có tư cách gì nói chuyện "tin tưởng"? Lệ Khâm, tôi khuyên anh tốt nhất là tránh xa đứa con hoang đó ra, nếu không, với thực lực của nhà mẹ đẻ tôi, không phải là không thể khiến cho đứa con hoang đó biến mất hoàn toàn".
"Cô..." Lệ Khâm bị Giang Như Mộng chọc tức, nói không ra lời, chuẩn bị quay người lên lầu.
"Đúng rồi". Nhĩn kỹ Lệ Khâm đang tức giận rời đi, Giang Như Mộng tùy ý nói: "Còn nữa, trước khi nói dối đừng nên kéo cà vạt, tay của ông không đau, nhưng tôi đau lòng cho cái cà vạt".
"Giang Như Mộng, cô đúng là kẻ điên". Hung hăng nói xong, Lệ Khâm không quay đầu lại, đi lên lầu.
Giang Như Mộng nằm liệt trên ghế sofa, sự ngang ngược càn rỡ vừa rồi chớp mắt tan thành mây khói. Bà cuộn hai chân lại, vùi đầu trên đầu gối tự lẩm bẩm: "Ha ha! Tôi là kẻ điên... kẻ điên... một kẻ bị các người bức đến phát điên!"
Sau khi đưa Lệ Khâm về, Mẫn Hướng Hàng trở lại nhà nghỉ. Mở cửa ra thấy trong phòng một màu đen kịt, bình thường lúc này Lệ Hàn Bân đang ngồi trong thư phòng xử lý tài liệu, hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đoán là do đi đường mệt mỏi, Lệ Hàn Bân đã nằm ở trên giường ngủ. Hiện tại, Lệ Hàn Bân không có sự lạnh lùng vô tình như lúc ở trước cổng, an tĩnh giống đứa bé. Mẫn Hướng Hàng dịu dàng cười một tiếng, thay áo ngủ chuẩn bị nằm xuống.
"Anh về lúc nào?" Âm thanh lười biếng quanh quẩn trong phòng ngủ.
Mẫn Hướng Hàng xoay người: "Sao lại tỉnh rồi? Anh vừa đưa bố em về".
"Ông ta không phải bố em". Lệ Hàn Bân nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Hàn Bân, trước kia khi còn làm gia sư cho nhà các em, anh cũng biết em có quan hệ không tốt với bác Lệ và dì. Chẳng qua là, anh nhìn ra được bác Lệ rất quan tâm em..."
"Anh hiểu được gì chứ?"
"Anh..." Mẫn Hướng Hàng nhất thời á khẩu, không trả lời được, hóa ra những điều mình hiểu rõ về Hàn Bân ít đến đáng thương. Không rõ tại sao cậu lại căm hận bố đến thế? Không rõ khoảng thời gian cậu biến mất tám năm rốt cuộc là đi đâu? Sống dựa vào cái gì? Không rõ cậu bé ngượng ngùng mà mình quen thuộc tại sao đôi khi lại toát ra vẻ mặt cay nghiệt khát máu?...
"Mặc dù anh không quá rõ ràng. Nhưng anh biết tình cảm người cha dành cho con cái là vô điều kiện. Hôm nay nói chuyện cùng bác Lệ ở trước cổng, phần lớn là những chuyện liên quan đến em... Hàn Bân?... Hàn Bân?" Mẫn Hướng Hàng nói chuyện, Lệ Hàn Bân nằm ở bên cạnh không hề đáp lại.
Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều, hóa ra là đã ngủ.
"Con heo nhỏ lười nhác..." Mẫn Hướng Hàng tỉ mỉ giúp cậu đắp chăn, sau đó nằm xuống tiến dần vào mộng đẹp.
Lúc này, Lệ Hàn Bân nghiêng người sang tự lẩm bẩm: "Đã là vô điều kiện, tại sao lại ích kỉ sinh ra em rồi sau liền vứt bỏ?" Bất tri bất giác, nước mắt đã thấm ướt gối...
.
.
Hoàn chương 21