PN 11: Sinh sản đau đớn trong hạnh phúc
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Bác sĩ và y tá nghe tín hiệu nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, lập tức kiểm tra độ mở cửa tử cung, độ mềm của sản đạo và xem có hiện tượng nước ối đã vỡ hay chưa cho Lệ Hàn Bân đang nằm trên giường... Sau khi kiểm tra xong một loạt, bác sĩ trợ sản thông báo kết quả: Bé con mà hai chồng chồng chờ đợi đã lâu cuối cùng đã sắp đến gặp mặt cha.
"Ưm a..." Lại một trận co rút tử cung ập tới, Lệ Hàn Bân đau đến rít một hơi lạnh, bàn tay trái có thể hoạt động được siết chặt lấy drap giường trắng muốt bên người, tiếng rên thấp thoáng tràn ra từ đôi môi đã nhạt màu.
Nhìn người quan trọng nhất của mình đang chịu giày vò, vui mừng trong lòng Mẫn Hướng Hàng sớm đã biến mất không còn bóng dáng, thay vào đó là lo lắng và sốt ruột cho Lệ Hàn Bân. Dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán người yêu, Mẫn Hướng Hàng đau lòng không thôi, nói: "Hàn Bân, đợi sau khi Quai Quai ra đời, mình không sinh con nữa, có được không?"
Nghe xong lời của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân nhíu mày càng chặt hơn, cánh môi mất huyết sắc mím chặt, hồi lâu sau mới nhả ra được hai chữ: "Không được."
"Hả──Em còn chê chưa đủ đau à?" Thấy vẻ mặt quật cường nhịn đau của sản phu, Mẫn Hướng Hàng nhất thời cảm thấy vô vàng bất lực, nhẹ giọng tiếp tục khuyên nhủ: "Hàn Bân, ba đứa con đã đủ rồi. Thật sự anh không nhẫn tâm để em chịu đựng dày vò vì mang thai sinh sản được nữa."
"Hàng, em... a... không sao." Giọng Lệ Hàn Bân đáp lại có chút hụt hơi, ánh mắt kiên định lạ thường: "Em đã từng hứa với anh, phải sinh cho anh một đứa con gái."
"Hàn Bân, anh phải làm sao với em đây?" Không màng đến ánh mắt của người ngoài, Mẫn Hướng Hàng cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi của cậu.
"Hàng, a a──!!" Lời chưa nói trọn đã bị cơn gò tử cung nhấn chìm, nghẹn lại trong cổ họng. Lệ Hàn Bân co người, cơ thịt trên mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Đầu óc hỗn loạn không khỏi nhớ lại cảnh tượng sinh sản lúc trước, màu máu đỏ lóa mắt lẫn màu xám xịt như tro tàn khi tâm trạng Mẫn Hướng Hàng lẫn lộn. Anh bất an hoảng loạn nắm chặt bàn tay lạnh băng của Lệ Hàn Bân, giọng run rẩy: "Hàn Bân, em không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể có bất trắc gì. Anh cùng Bính Bính và Khiếu Khiếu đều đang đợi em."
"Ưm... haa..." Chiếc bụng to tròn lần nữa lại căng cứng, thai nhi đủ tháng giống như một hòn đá lớn nặng nề trĩu xuống, tựa như nghiền nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Lệ Hàn Bân.
Sinh con làm sao lại không đau đớn? Hộ sinh ở bên cạnh dùng ánh mắt bất lực liếc Mẫn Hướng Hàng một cái, vừa giúp sản phu xoa bóp thắt lưng gần như sắp đứt lìa, vừa trấn an người nhà đang lo lắng không thôi: "Anh Mẫn à, xin anh cứ yên tâm. Chúng tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng, anh Lệ hoàn toàn đủ điều kiện để sinh tự nhiên, anh ấy với đứa bé nhất định sẽ không sao đâu."
Mẫn Hướng Hàng gật đầu cảm kích với hộ sinh, sau đó đưa tay mình lên gần miệng Lệ Hàn Bân, giọng quan tâm: "Hàn Bân, nếu thật sự đau quá thì cắn tay anh đi! Anh thật sự thật sự rất muốn chia sẻ một ít đau đớn với em."
"Đồ... đồ ngốc..."
Một cơn gò tử cung qua đi, Lệ Hàn Bân đuối sức đầy cánh tay trước mặt ra, cố gắng nặn ra một nụ cười với Mẫn Hướng Hàng, hơi thở không ổn định nói: "Em... em không muốn... ưm... cắn tay... anh. Em muốn nghe anh... hát... ưn a... Đau...!!"
"Hàn Bân không đau, không đau nữa! Bây giờ Hướng Hàn hát cho em nghe!" Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng xoa chiếc bụng căng cứng như sắt của Lệ Hàn Bân, giọng hát không tính là êm tai mấy vang trong không gian phòng bệnh. Dù cho đang ở trong tình cảnh này, cũng không cảm thấy chút kệch cỡm, mà ngược lại khiến người ta vô cùng cảm động.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng ngân nga trầm thấp của Lệ Hàn Bân biến thành tiếng rên khàn đặc không thể kìm chế được, ca khúc nhạc hiện đại Mẫn Hướng Hàng lựa chọn đã biến thành những bài hát cổ xưa, hai âm thanh khác biệt quẩn quanh, chạm vào nhau, nhưng lại hòa hợp đến kì lạ.
Hộ sinh lần nữa vén chăn đắp trên người Lệ Hàn Bân lên, kiểm tra tình hình mở của sản đạo cho cậu theo quy định, chuyên nghiệp nói: "Quá trình sinh thai thứ 2 thường sẽ nhanh hơn thai đầu tiên rất nhiều, tử cung của sản phu đã mở đến 6 ngón, nhưng màng thai vẫn chưa rách, lát nữa phải tiến hành rạch màng thai, sau đó là có thể vào phòng sinh rồi."
"Ừm, làm phiền... cô." Lệ Hàn Bân hơi hé đôi mắt khép hờ, tay trái đặt trên nguồn căn đau đớn, rõ ràng đau đến rơi nước mắt, cắn đến rách nát môi, nhưng khóe miệng vẫn khẽ cong lên. Bởi vì cậu biết, bé con Quai Quai của cậu sắp ra đời rồi
Sau khi tiến hành rạch màng thai, với sự đồng hành của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân được đưa vào phòng sinh ở cuối hành lang.
Trong thời gian di chuyển, khoảng cách cơn gò tử cung càng lúc càng ngắn. Cho dù Lệ Hàn Bân đã từng sinh hai đứa con, nhưng lúc cơn đau oanh tạc như dời núi lấp bể, cậu vẫn yếu đuối đến mơ màng.
"Ưm a! A... đau quá...!" Sinh mệnh tràn trề sức sống liều mạng giãy dụa đi xuống trong tử cung cơ thể mẹ. Cơn đau chuyển dạ cấp 12 khiến Lệ Hàn Bân nằm trên giường sinh đau đến không thiết sống. Cậu khó khăn ngẩng cổ, ánh mắt mơ màng mất tiêu cự, tiếng rên liên tục phát ra.
Khóe mắt Mẫn Hướng Hàng ngấn đầy nước mắt xót xa, nắm chặt tay người yêu, thành tâm hi vọng có thể truyền sức mạnh và dũng khí của mình cho cậu, trong miệng không ngừng thì thầm: "Hàn Bân yêu nhất của anh, em là người cha dũng cảm nhất tuyệt vời nhất trên thế giới này! Cố lên..."
"Ưm..." Mồ hôi chảy dọc xuống theo khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm cả người sản phu, từng sợi tóc bị thấm ướt rũ trước trán, khiến cả người Lệ Hàn Bân trông vô cùng yếu đuối.
Dần dần, ở cửa sản đạo đã nhìn thấy tóc máu màu đen thấp thoáng. Sau khi hộ sinh xem xét độ giãn của tử cung, điềm tĩnh nói: "Cửa tử cung đã mở toàn bộ, nhưng sản đạo của người song tính vô cùng ngắn và hẹp, phải lập tức tiến hành rạch tầng sinh môn."
Không phải lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, Mẫn Hướng Hàng vẻ mặt nghiêm trọng kí giấy đồng ý xong, nghiêm túc nói với hộ sinh: "Làm phiền cô."
Hộ sinh gật đầu, một tay cầm kéo y tế, một tay ấn vào tầng sinh môn, nhanh nhẹn cắt một vết dài khoảng 5cm ở thư huyệt song tính của Lệ Hàn Bân, nước ối lẫn máu tươi lập tức trào ra dính vào bao tay tiêu độc trắng tinh. Hộ sinh hơi chau mày, bình tĩnh hướng dẫn: "Anh Lệ, hai chân dùng sức gác lên bàn đạp, mở rộng đùi ra hết cỡ, tay trái nắm chặt thành giường, lúc tử cung lại gò thì hít sâu một hơi rồi từ từ dùng sức đẩy xuống..."
"Phù... ưm a..." Lệ Hàn Bân dù sao cũng đã từng sinh con, không bao lâu sau, một cái đầu nhỏ tròn vo nhô ra khỏi sản đạo mở rộng.
"Anh Lệ, đầu bé đã ra rồi. Anh dùng thêm một chút sức nữa, sẽ xong ngay thôi." Hộ sinh vừa dùng dụng cụ hút sạch dịch mũi miệng cho bé sơ sinh, vừa thúc giục sản phu dùng sức.
Lệ Hàn Bân cảm nhận được rõ ràng hạ thể đang truyền đến từng cơn đau như xé rách, nhưng cậu không quản nhiều như thế, giờ này phút này, cậu chỉ muốn nhanh chóng sinh đứa bé ra. Một cơn đau đớn lại đến, cậu cong người, dốc hết toàn lực đè vào phần bụng. Theo một tiếng gào thét yếu ớt, cảm giác đào khoét như tê tâm liệt phế lập tức lan tràn khắp người Mẫn Hướng Hàng, nhóc con giày vò cậu hơn chín tháng trời cuối cùng cũng thoát li cơ thể mẹ.
"Oa... oa..."
Tiếng trẻ sơ sinh khỏe mạnh đinh tai nhức óc, Mẫn Hướng Hàng lần nữa được vinh hạnh làm cha cẩn thận nhận lấy con trai được bọc trong tã lót từ tay y tá, vô cùng vui mừng nói với người nằm trên giường sinh: "Hàn Bân, em nhìn này, Quai Quai nhà mình thật đáng yêu. Trên mặt không hề có nếp nhăn của trẻ sơ sinh gì cả, lông mi và tóc vừa đen vừa dày. Sau này lớn lên nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai điên đảo chúng sinh."
Lệ Hàn Bân dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại mỏng manh dễ vỡ của con, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
"Hàn Bân, vất vả cho em rồi. Anh yêu em."
Ngơ ngác nhìn nụ cười như gió ấm của người yêu, Mẫn Hướng Hàng cảm thấy lòng quặn thắt, bỗng nhiên xúc động muốn khóc. Đặt một nụ hôn lên trán Lệ Hàn Bân như chuồn chuồn lướt nước, Mẫn Hướng Hàng trêu: "Quai Quai đẹp trai thế này, tất nhiên mình cũng phải đặt cho thằng bé một cái tên thật phong độ!"
"Tên của Quai Quai em đã nghĩ ra rồi." Sau khi nhau thai cũng như những cái còn sót lại thuận lợi lấy ra ngoài, bác sĩ đang may cửa thư huyệt lại cho Lệ Hàn Bân, cậu có chút khó chịu cau mày, chậm rãi nói: "Đặt là 'Mẫn Tư An' được không? Ngụ ý là ba Bân hi vọng ba Hàng có thể bình an trở về từ Mỹ."
Đưa đứa bé cho y tá phía sau, Mẫn Hướng Hàng kinh ngạc nhìn Lệ Hàn Bân, ngạc nhiên: "Em mong anh đi thế sao?"
"Hướng Hàn, em yêu anh như thế này, làm sao mong anh rời khỏi em được chứ?" Lệ Hàn Bân dùng tay trái chậm rãi mơn theo đường nét trên khuôn mặt Mẫn Hướng Hàng, đôi mắt đen láy chất chứa một tình yêu sâu nặng không thể che giấu, "Bởi vì yêu anh, nên mới không muốn trở thành cản trở cho anh. Em biết rõ sự nghiệp quan trọng với đàn ông như thế nào, em cũng sẽ tận lực giúp anh thực hiện giấc mơ, xây dựng một gia đình ấm áp mĩ mãn cho anh, trở thành công cụ thúc đẩy sự nghiệp cho anh."
"Không được! Anh không đi! Bọn trẻ vẫn còn nhỏ như thế, em lại vừa sinh xong, bảo anh bây giờ rời khỏi em, anh tuyệt đối sẽ không làm thế!" Mẫn Hướng Hàng trầm mặt, kiên quyết từ chối.
"Hướng Hàn, em cũng không bảo anh phải rời khỏi bọn em ngay bây giờ. Anh về giải thích rõ tình hình cụ thể gia đình mình với viện trưởng, xin ông ấy gia hạn cho anh nửa năm sau hãy đi Mỹ. Em tin là một người khiêm tốn, xem trọng người tài như viện trưởng nhất định sẽ đồng ý." Lệ Hàn Bân hơi cười mỉm, tay trái khều cằm Mẫn Hướng Hàng trêu chọc, "anh yêu à, sau khi anh đi em sẽ chăm sóc bản thân và bọn trẻ thật tốt. Một mình anh ở Mỹ cho dù có bận thế nào chăng nữa cũng phải tự chăm sóc bản thân, không được cắm sừng em, không được trêu hoa ghẹo cỏ, không được lê la đó đây, không được bồng bột nông nổi, không được... ưm... anh..."
Vẫn chưa lầm bầm xong đã bị một cảnh ấm nóng chặn lại, chỉ còn lại những âm tiết ái muội không rõ ràng. Vì Lệ Hàn Bân vừa sinh xong, cơ thể vẫn còn yếu ớt, Mẫn Hướng Hàng không hôn bao lâu đã nhanh chóng rời khỏi cánh môi hút hồn kia, vô cùng hài lòng ôm người yêu vào trong ngực. Mẫn Hướng Hàng trầm ngâm chốc lát, cảm thán tận đáy lòng: "Hàn Bân, có được em là niềm hạnh phúc lớn nhất đời này của anh."