"Chỉ cần kế hoạch của nàng thất bại, thậm chí là gây ra thiệt hại, khiến chiến cuộc thất bại trong gang tấc, thậm chí thảm bại. Như vậy những kẻ chán ghét Bắc Thần Tà Diễm đều sẽ đứng ra, yêu cầu xử trí hắn, dù sao cũng là bởi vì hắn giao quân quyền vào tay cô gái kia mới dẫn đến hậu quả như vậy! Đến lúc đó, ngay cả người kia cũng không thể không đứng ra..." Hạ Hầu Kham cười đề nghị, trong mắt xẹt tia sáng mưu mô.
Sắc mặt Bắc Thần Tường nặng nề, mở miệng nói: "Đúng là người kia đã hứa với phụ hoàng, nếu có một ngày Bắc Thần Tà Diễm làm xằng làm bậy, uy hiếp đến xã tắc Bắc Thần hoàng triều, y sẽ đích thân ngăn cản, nhịn đau hạ sát thủ! Nếu y thật sự ra tay, thực lực của y..."
Trên mặt Bắc Thần Tường lộ ra một tia hoảng sợ. Người kia... là sự tồn tại giống như thần.
Chợt Bắc Thần Tường bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Kham nói: "Dù y có giết Bắc Thần Tà Diễm hay không thì sự thật là, chỉ khi y ra tay, chúng ta mới có phần thắng. Chủ ý này của ngươi quả thật không tệ, nhưng ta thân là hoàng tử Bắc Thần hoàng triều, chỉ vì loại trừ đối thủ mà rối loạn chiến cuộc triều đình, để kẻ địch xâm lấn, cái giá này..."
Hạ Hầu Kham cười khẽ, chậm rãi nói: "Đại hoàng tử, luyến tiếc đứa trẻ không bắt được sói. Đây là đạo lý dễ hiểu nhất trên đời, nếu lúc này còn lo trước lo sau, cơ hội như vậy, lần sau sẽ không có nữa!"
Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của Bắc Thần Tường trầm xuống, siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Ngươi nói không sai! Nếu nhất định phải làm vậy mới có thể đưa hắn xuống địa ngục, bản điện hạ không có lựa chọn nào khác!"
Đến khi nói hết câu, vẻ mặt của hắn càng kiên định, nghiêng đầu nhìn cửa, giương giọng nói: "Người đâu!"
Giọng nói vang lên, một binh sĩ bước từ ngoài cửa vào...
- ---------
Đêm đen gió lớn.
Tư Mã Nhụy đứng trên tường thành, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía một dòng sông dài ở phương xa.
Vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, một đoạn kí ức ùa về.
Một thiếu nữ gần như giống Dạ Mị như đúc cả người toàn máu, bắt lấy cổ tay nàngn, gằn từng chữ một: "A Nhụy, đừng khổ sở. Tin ta, ta sẽ không chết, ta sẽ quay lại báo thù!"
Sau đó, nàng hệt như một con bướm màu máu rơi xuống lòng sông, nước sông chuyển sang màu đỏ thẫm, nhuộm đỏ mắt Tư Mã Nhụy.
Nước sông chảy xiết, cuốn đi thân thể nàng thiếu nữ.
"A Hi..." Tư Mã Nhụy chậm rãi phun ra hai chữ, sau đó, Tư Mã Nhụy như nhớ tới điều gì, trên mặt nàng lộ ra tia trào phúng, nhẹ giọng nói, "Ngươi biết không, ngày ngươi rơi xuống sông, người kia đau đớn muốn chết, quỳ gối bên bờ sông hộc máu liên tục, mấy năm nằm triền miên trên giường bệnh, sống không bằng chết. A Hi, nếu ngươi còn sống, thấy hắn gặp báo ứng sẽ rất vui vẻ..."
Nàng nói, thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Bọn họ tìm được thi thể, ta hy vọng đó không phải ngươi. Nhưng nếu không phải ngươi, thì ngươi ở đâu rồi? Nếu ngươi không chết, mấy năm nay sao lại không trở về? A Hi, đã bốn năm. Dạ Mị... Dạ Mị thật sự không phải ngươi sao?"
Nếu không phải, sao trên đời lại có hai người giống nhau đến thế?
Nhưng nếu phải, sao đối phương lại giúp Bắc Thần hoàng triều lãnh binh?
Đang lúc suy tư, phía sau nàng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tư Mã Nhụy lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên xinh đẹp linh hoạt kỳ ảo đi tới chỗ mình, đúng là Cửu Hồn bên người Dạ Mị.
Nàng ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Cửu Hồn: "Ngươi tìm ta sao? Hay là... nàng tìm ta?"
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt hắn mang theo sát khí.
Tư Mã Nhụy có thể cảm nhận hơi thở bất thiện trên ngươi hắn, nàng dừng một lát, bỗng nhiên cười: "Ngươi yên tâm, ta không có ác ý với nàng! Ngươi có thể thu lại gai nhọn trên ngươi, dù nàng không phải bạn thân ta, chỉ bằng khuôn mặt đó, ta cũng sẽ không tổn thương nàng!"
Ngữ khí của nàng cực kỳ chân thành, sát khí trên người Cửu Hồn dần dần biến mất.
Hắn thấp giọng nói: "Ta trúng độc."
Hắn chỉ nói ra bốn chữ, Tư Mã Nhụy dừng một chút, bạt cười: "Ngươi hy vọng ta giúp ngươi? Nhưng ngươi vừa rồi còn vì nàng mà muốn giết ta! Xem ra, nàng trong lòng ngươi còn quan trong hơn cả bản thân ngươi nhỉ?"
Cửu Hồn trầm mặc một lát, không nói gì.
Coi như bị Tư Mã Nhụy đoán trúng tâm sự, hắn cũng không định thay đổi tính cách kiệm lời của mình.
Tư Mã Nhụy hành tẩu giang hồ nhiều năm, tất nhiên hiểu cách nhìn người, cũng không cưỡng ép đối phương nói chuyện, chỉ cười nói: "Nàng rất may mắn vì có người như ngươi ở bên cạnh!"
Tư Mã Nhụy nói xong, trực tiếp mở miệng nói: "Duỗi tay, ta thăm mạch cho ngươi."
Cửu Hồn cũng không nhiều lời, nhanh chóng vươn tay.
Tư Mã Nhụy tinh tế chẩn bệnh một lát, nụ cười dần trầm xuống, ánh mắt nhìn Cửu Hồn thêm vài phần lạnh lẽo: "Ngươi là sát thủ?"
Loại độc này chỉ có một mình tổ chức sát thủ có, chỉ dùng trong nội bộ tổ chức để khống chế các sát thủ.
Nàng đã từng gặp qua một lần.
Chỉ là tổ chức sát thủ này giết người vô số, còn giết không ít người tốt, cho nên vẫn luôn bị võ lâm chính đạo phỉ nhổ, Tư Mã Nhụy cũng không ưa gì bọn họ.
Cửu Hồn tựa như không cảm nhận được địch ý của nàng, chỉ thấp giọng nói: "Trước kia phải, bây giờ không phải."
Lời này cũng coi như giải thích vì sao hắn nhờ nàng giúp đỡ, vì không làm sát thủ nữa, rời khỏi tổ chức, nên không được tiếp tục nhận giải dược phát định kì.
Tư Mã Nhụy trầm tư một lát, vẻ lạnh băng trên mặt, xem ra trước mặt là một người bỏ ác theo thiện nhỉ? Nàng nhẹ giọng nói: "Nếu nghĩa huynh ta ở đây chắc chắn sẽ cho ngươi một cơ hội làm lại từ đầu, tạo phúc cho dân, độc trên người ngươi không phải không có cách giải, nhưng rất khó giải quyết tận gốc!"
Tư Mã Nhụy nói, thu lại bắt mạch tay.
Chợt, Tư Mã Nhụy tiếp tục nói: "Cần mấy vị thuốc để trừ tận gốc loại độc này, nhưng trong đó có hai vị thuốc đã tuyệt tích. Chắc ngươi cũng biết loại độc này cứ nửa năm là phải uống một liều thuốc giải tam thời, cho nên ngươi chỉ còn lại hơn năm tháng nữa thôi... Mà ta chỉ có thể hứa sẽ cố hết sức giúp ngươi tim mấy vị thuốc đó thôi!"
Cửu Hồn gật đầu, một tiếng cảm ơn cũng không có, xoay người rời đi.
Tư Mã Nhụy nhìn bóng dáng nhanh nhẹn bước đi của hăn, cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Đúng là kỳ quái, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không hiểu sao?"
Nàng đột nhiên có chút tò mò, trước kia đứa bé này trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào mà ngay cả đạo lí đối nhân xử thế cơ bản nhất giữa người với người cũng không hiểu.
Không chào hỏi, không nói cảm ơn, không lá mặt lá trái, thậm chí không biết phải giao tiếp một cách lịch sự với ngươi ta, cũng không giữ thái độ nhờ vả chút nào.
Nàng lắc đầu thu lại ánh mắt, thấy dưới tường thành có một người đáng bước đến, sửng sốt: "Sao lại là ngươi..."
- ---------
Cửu Hồn về tới của phòng Dạ Mị.
Dựa vào vách tường, nhắm mắt lại tiếp tục canh giữ, nhưng chỉ đứng vài giây, hắn đột nhiên mở mắt ra, đã ý thức được trong phòng không có tiếng hít thở.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhanh chóng đẩy cửa phòng Dạ Mị bước vào, nhìn thoáng qua, trong phòng không một bóng người, đi đến bên giường Dạ Mị giường bạn, sờ lên giường, bên trên còn chút hơi ấm, xem ra nàng cách đây không còn ở trên giường.
Nhưng, người đâu?
Cửu Hồn không kịp do dự, vội vã đi ra khỏi phòng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT