Dạ Mị nhìn hắn, ánh mắt nàng nhìn về tay hắn.

Lạnh giọng hỏi: "Đây là tỏ tình công khai hay yêu thầm?"

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, ưu nhã vì nàng chú giải: "Thầm mến, là thứ tình cảm nhát gan nhất trên đời, nhưng mà sâu trong nội tâm lại cất giấu tự ti, bởi vì sợ bị cự tuyệt, cho nên mới không dám nói."

Mi tâm Dạ Mị giật giật, nhìn nam nhân trước mặt này, hắn sẽ không cho là mình thầm mến hắn chứ?

Giọng nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì?"

Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, gương mặt tuấn mỹ ma tà, mang theo ý cười: "Ta muốn nói, nếu như ngươi thật sự thích ta, ngại gì mà nói ra, tội gì phải yêu thầm?"

Dạ Mị bật cười một tiếng: "Thật xin lỗi, ta không yêu thầm ngươi!"

Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, bộ dáng sớm đoán được, chậm rãi nói: "Vậy thì tốt, ta yêu thầm ngươi."

Dạ Mị sửng sốt.

Mà hắn nói xong, dừng một chút. Lại bổ sung: "Hiện tại nên tính là tỏ tình công khai đi!"

Dạ Mị nghe vậy lấy lại tinh thần, sắc mặt băng lãnh cũ, sau nửa giây dừng lại, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn: "Ngươi rất thích làm nhục lòng người, hẳn là cũng rất thích giẫm đạp người khác. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi giẫm đạp lòng người, cuối cùng cũng có một ngày cũng sẽ bị người khác giẫm đạp lại!"

Nàng vừa dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm ngược lại là cười.

Hắn chậm rãi nói: "Diễm luôn lương thiện, chưa bao giờ giẫm đạp lòng người, bình thường Diễm chỉ dùng phương thức này để nói cho bọn hắn hiện thực tàn nhẫn mà thôi. Nhưng, nếu như là nàng và ta, nhất định phải có một người bị giẫm đạp, mới có khả năng chung đường, như vậy hoan nghênh Dạ Mị cô nương, đến giẫm đạp lòng Diễm!"

Cứ như vậy mà thổ lộ, nếu mà đặt trên người một cô nương, sợ đầu tiên là sẽ cao hứng, sau đó lại thấy bắt đầu kỳ quái, mình và hắn quen biết cũng không lâu, một nam nhân như thế sao lại coi trọng mình

Nhưng Dạ Mị lại khác biệt.

Nàng cho là mình xuất sắc như thế, được nam nhân coi trọng là chuyện đương nhiên, nhưng nàng cũng không quá mức tự tin, dù sao không có tình cảm nền tảng, quen biết cũng không lâu, hắn không có khả năng hoàn toàn thật lòng với mình.

Nàng liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Bây giờ ta không rảnh nói với ngươi những chuyện này, bởi vì chí ít trước mắt, ta đối với ngươi không có cảm giác."

Nàng thẳng thắn cự tuyệt, khiến Bắc Thần Tà Diễm cười khẽ một tiếng, cũng không buồn, ưu nhã nói: "Ta có thể đợi!"

m thanh rơi xuống, hắn thu tay về, chỉ là một động tác chậm, như mèo Ba Tư ưu nhã, không có chút xấu hổ nào, ngược lại vẫn đẹp như một bức tranh như cũ.



Mỗi một động tác giơ tay, nhấc chân, đẹp không sao tả xiết, quả thực là báu vật trên thế gian.

Dạ Mị nói ra cự tuyệt, nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên cảm thấy nếu ngày nào đó mình động tâm với hắn, chọn hắn làm tức phụ cũng không phải không thể.

Đúng vậy, tức phụ của nàng!

Bắc Thần Tà Diễm từ sâu trong mắt nàng, nhìn ra điểm dị thường, chậm rãi hỏi: "Từ trong ánh mắt Dạ Mị cô nương, ta thấy được ánh mắt nam nhân đang nhìn nữ nhân ưu tú, phương diện tình cảm của Dạ Mị cô nương, có phải nàng coi mình là nam nhân không?"

Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Không sai! Nếu như ngày nào đó ta thích ngươi, ta sẽ cân nhắc để ngươi làm tức phụ của ta! Dù sao nam nhân trên đời này, đa phần đều có gương mặt, tính tình giống tức phụ, cần được nữ nhân chăm sóc!"

Khóe miệng Tứ hoàng tử điện hạ hơi co rút, đối với lời của nàng ngược lại không để ý.

Vân đạm phong khinh cười một tiếng, ngược lại tốt tính nói: "Diễm luôn đối với Tứ hoàng tử phi của mình, tràn ngập kiên nhẫn. Nếu như Dạ Mị cô nương hi vọng Diễm làm tiểu tức phụ, vậy cũng không sao cả! Chỉ mong phu quân yêu thương, không vứt bỏ, toàn tâm toàn ý với Diễm thật tốt!"

Dạ Mị gật đầu, lạnh giọng khen ngợi: "Thái độ coi như thành thật!"

Nàng vừa dứt lời, trong mắt Bắc Thần Tà Diễm lướt qua vui vẻ và nghiền ngẫm.

Nhưng vào lúc này, Ngọc Vĩ đi nhanh tới.

Nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, nhíu mày mở miệng: "Điện hạ, triều đình phái người đến rồi!"

Tứ hoàng tử điện hạ quay lại, nhìn hắn một cái, chậm rãi phun ra một chữ: "Ồ?"

Vẻ mặt Ngọc Vĩ có chút ngưng trọng, lại có chút trào phúng, nhìn Bắc Thần Tà Diễm nói: "Người được phái tới chính là giám quân! Còn... sự tình của Trường Lạc quận chúa, không biết là ai nhanh truyền đến triều đình, Hoàng hậu nương nương rất tức giận, nói nhất định phải đem kẻ đầu têu, Dạ Mị cô nương bắt về quy án, còn phái mấy ngàn người tới bắt, nghe nói đang ở trên đường!"

Dạ Mị lạnh lùng nhướng mày...

...

Trong Đại Mạc.

Phụ cận doanh trướng, Đại Mạc Vương sải bước.

Một võ tướng, nhanh chóng đi theo sau lưng Đại Mạc Vương, bẩm báo tình hình chiến đấu. Đại mạc vương khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trên mặt mang theo khí chất vương giả oai nghiêm, hai tay chắp sau lưng, đi phía doanh trướng.



Đại mạc vương lạnh giọng hỏi: "Cho nên, Bắc Thần Tà Diễm xuất binh, không giết binh sĩ Đại Mạc chúng ta, chỉ giết mỗi Da Luật Thiện, đả thương Hữu Dực Vương?"

Võ tướng gật đầu: "Đúng vậy! Đích thật là như thế!"

Võ tướng nói xong, vẻ mặt giận dữ: "Vương, mạt tướng cho rằng, hành động của Bắc Thần Tà Diễm lần này chính là muốn nhục nhã Đại mạc chúng ta! Chúng ta nhất định không thể bỏ qua bọn hắn!"

Trong lúc nói chuyện, đã đi tới cổng doanh trướng của Hữu Dực Vương.

Đại mạc vương đưa tay xốc cửa doanh trướng lên, đi vào trong doanh trướng, Hoàn Nhan Hồng giờ phút này đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đại phu bên cạnh đang khẩn cấp chữa trị.

Thấy Đại mạc vương đi vào doanh trướng.

Tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ: "Vương!"

Đại mạc vương đưa tay ra hiệu bọn hắn không cần đa lễ, nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Hồng trên giường, mở miệng hỏi: "Hữu Dực Vương thế nào rồi?"

Đại phu quỳ xuống mở miệng: " Kinh mạch ở tay chân của Hữu Dực Vương đều bị đứt, sau này đừng nói là cầm đao, ngay cả đứng lên cũng không nổi! Bây giờ tiểu nhân đang toàn lực chữa trị, nhưng sợ cứu được,... Cũng chỉ là một người tàn phế!"

Ánh mắt Đại mạc vương nặng nề, nhìn Hoàn Nhan Hồng một lúc, gật đầu: "Bất kể như thế nào, cũng phải cứu đã rồi mới nói! Hữu Dực Vương ở Đại Mạc nhiều năm, có nhiều công lớn, nhất định phải giữ được mạng hắn!"

Đại phu lập tức mở miệng: "Vâng! Tiểu nhân nhất định hết sức!"

Đại mạc vương nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Hồng một lúc, thở dài một hơi, quay người đi ra cổng.

Vừa mới đi tới cổng, bỗng nhiên một nữ tử lê hoa đái vũ, bước mấy bước nhanh chân lảo đảo tới, quỳ gối trước mặt Đại mạc vương. Đó chính là Lục Loan Loan, nàng ta khóc sụt sùi mở miệng: "Vương! Vương! Người làm phải chủ cho Da Luật tướng quân, người phải làm chủ cho thiếp thân!"

Đại mạc vương quay đầu, nhìn võ tướng phía sau mình, hỏi: "Nàng là ai?"

Võ tướng nhìn Lục Loan Loan, mở miệng nói: "Là thiếp thấp của Da Luật tướng quân sủng ái nhất, nàng ta là người Trung Nguyên, sau khi đến Đại Mạc, cũng coi như thành thực an phận. Rất nhanh được Da Luật tướng quân độc sủng, trước đây không lâu vì Da Luật tướng quân sinh hạ một nhi tử..."

Đại mạc vương gật đầu, nhìn Lục Loan Loan nói: "Ngươi ngẩng đầu lên!"

Lục Loan Loan ngẩng đầu, ban đầu vốn là một gương mặt tinh xảo, bởi vì lúc này lê hoa đái vũ, càng lộ vẻ thê mỹ. Khiến Đại mạc vương có chút ngây người.

Lục Loan Loan cũng biết ưu thế của mình, bộ dáng nàng ta lê hoa đái vũ là lúc đẹp nhất. Lúc trước nàng ta cũng thường dùng lê hoa đái vũ nhìn tướng quân, mới khiến cho tướng quân không quan tâm tới đám thê thiếp khác, chỉ sủng chính mình.

Thấy Đại mạc vương ngây người, lúc này nàng ta hô một tiếng thảm thiết: "Vương!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play