Lục Loan Loan nhìn dáng vẻ đã tính trước của Dạ Mị, nhưng cũng không quan tâm, cho rằng nữ nhân trước mặt này, chỉ là đang làm ra vẻ để hù dọa mình.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt, mưu tính hù dọa ta đi! Lục Loan Loan ta cũng không sợ bị dọa! Động thủ!"
m thanh nàng ta vừa dứt, đám binh sĩ đi lên bắt người.
Dạ Mị thở dài một hơi, nàng từ trước đến nay nàng cố gắng không động thủ nhưng gần đây tần suốt động thủ của nàng thật quá cao...
Mắt thấy đám binh sĩ đã vọt lên, sắc mặt nàng nghiêm một chút, chủy thủ trong tay bắn ra...
Dưới mấy mấy chiêu, mấy chục tên lính bị đánh ngã trên mặt đất.
Trong chốc lát, trên mặt đất có mấy trăm tên lính ngã xuống, Lục Loan Loan xem xét tình huống này, lập tức run rẩy, trong lòng phát hiện không ổn, quay đầu nhìn thoáng qua một tiểu binh phía sau mình, thấp giọng nói: "Nhanh, nhanh đi mời tướng quân!"
...
Ngoài mười dặm.
Gia Luật Thiện nhíu mày nhìn đại quân đang tiến đến trước mặt. Quay đầu nhìn thoáng qua binh sĩ phía sau mình, gấp gáp hỏi: "Cánh phải vương đã tan tác rồi sao?"
Binh sĩ một mặt mờ mịt: "Không có! Cánh phải vương bên kia, cũng không có phát sinh chiến tranh..."
Bởi vì một chút phong thanh đều không nghe thấy, cũng không có thấy phong hỏa cùng khói lửa.
Chân mày Gia Luật Thiện nhíu lại càng sâu: "Vậy tại sao... Đại quân trực tiếp đến nơi này của bản tướng quân?" Cái này không khoa học!
Không đợi hắn ta nghĩ kỹ khoa học hay không khoa học.
Đại quân đã đến gần!
Nam nhân dẫn đầu tuấn mỹ ma tà, phảng phất như trên người mang theo khí tức yêu ma thượng cổ, rất nhanh khiến Gia Luật Thiện kêu thất thanh, sắc mặt hắn ta lạnh lùng, lưng lại hơi tê tê: "Kia là Bắc Thần Tà Diễm?"
"Tướng... Tướng quân, giống như là vậy!" Thanh danh Bắc Thần Tà Diễm, bọn hắn thật không ai chưa từng nghe qua, nói thế nào...
Nam nhân kia, ở hoàng triều Bắc Thần nổi danh là ma quỷ, người trên đời này nghe tên cũng phải run rẩy.
Vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm đã dẫn đại quân đến trước mặt Gia Luật Thiện.
Đồng tử nam nhân tà mị, sâu thẳm quét về phía Gia Luật Thiện, cũng không đợi Gia Luật Thiện lấy lại tinh thần, liền ưu nhã chậm rãi hỏi: "Ngươi chính là Gia Luật Thiện? Chiến thần đầu tiên trong truyền thuyết của đại mạc?"
Gia Luật Thiện có chút khẩn trương, biết đối thủ trước mặt mình cũng không phải là dễ đối phó, nhưng nghiêm mặt mở miệng: "Không sai! Chính là bản tướng quân!"
Bắc Thần Tà Diễm liếc mắt nhìn Ngọc Vĩ: "Chỉ có thể đánh bại người đầu tiên, mới có thể khiến thế nhân nhún nhường. Ngọc vĩ, nhớ kỹ. Diễm sắp đánh bại chiến thần đầu tiên của đại mạc, ngươi nhất định phải đem việc này nói cho vị cô nương kia, tuyên dương Diễm anh dũng!"
Ngọc Vĩ: "... Tuyên dương ngài anh dũng? Điện hạ, còn khiêm tốn thì sao? !"
Thế nhân khiêm tốn, ngài không cần khiêm tốn đúng không?
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, hững hờ nhìn về phía Gia Luật Thiện, ưu nhã nói: "Khiêm tốn, là người sợ hãi mình bị thế nhân giễu cợt tự cho mình quá cao cho nên mới giả vờ phong thái giả dối. Diễm cùng người bình thường khác biệt chính là, thế nhân không dám giễu cợt Diễm, cho nên Diễm không cần khiêm tốn!"
Ngọc Vĩ nhỏ giọng thầm thì: "Ta nói không lại ngài..."
Gia Luật Thiện nhíu mày, sắc mặt tái xanh: "Bắc Thần Tà Diễm, thế nhân đều sợ ngươi! Nhưng Gia Luật Thiện ta không sợ! Còn chưa giao thủ, ngươi làm sao biết ta nhất định sẽ bại?"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã cười khẽ, chậm rãi hỏi: "Chịu đựng run rẩy, ngụy trang mình không sợ, là thế nhân bây giờ quen dùng thủ đoạn phòng ngừa nhát gan này sao?"
Lời này lập tức đem sắc mặt Gia Luật Thiện lúc đỏ lúc trắng.
Kỳ thật hắn thật có chút sợ, lại không nghĩ rằng ngụy trang không sợ, cứ như vậy bị nhìn thấu.
Đúng lúc này, một tên binh lính nhanh chóng chạy tới, một mặt lo lắng đến người của Gia Luật Thiện: "Tướng quân! Phu nhân bên kia xảy ra chuyện, có một nữ tử tự tiện xông vào quân doanh, muốn giết chất tử phu nhân..."
Gia Luật thiện không kiên nhẫn quay đầu nhìn hắn một cái: "Một nữ tử mà thôi, các ngươi mấy ngàn người còn bắt không được nàng?"
Sắc mặt binh sĩ tái đi: "Bắt... Bắt không được!"
Gia Luật Thiện nghẹn họng, lập tức nói không ra lời.
Binh sĩ tiếp tục nói: "Tướng quân, nữ tử kia rất lợi hại, nhìn bộ dáng của nàng không phải là không thể giết người, phu nhân cũng rất kiên trì, không nhường đường... Ngài nếu mà không trở về viện trợ, phu nhân có lẽ sẽ chịu thiệt!"
Nhưng mà, binh sĩ sau khi nói xong, cũng nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm dẫn đầu đại quân, khóe miệng co giật một chút...
Cái này. . . Tướng quân đi được sao?
Bắc Thần Tà Diễm nhìn một màn trước mặt này, ngược lại ưu nhã sờ cằm, chậm rãi nói: "Ngươi có thể bỏ đại quân, trở về trợ giúp nữ nhân của ngươi. Diễm rất lương thiện, tuyệt sẽ không để hành động anh dũng bỏ đại quân một mình trở về cứu nữ nhân che giấu khiến người ta không biết được. Diễm nhất định sẽ giết ngươi trước, sau đó đem việc này trắng trợn tuyên dương, thông báo cho Hoàn Nhan Hồng, để hắn ngợi khen người nhà của ngươi!"
Gia Luật Thiện: "..."
Bắc Thần Tà Diễm đối với hành động anh dũng, cùng từ lương thiện có hiểu lầm gì không?
Nếu bị cánh phải vương biết được, mình vì một thiếp thất vứt bỏ đại quân , mình còn có đường sống sao? Người nhà của mình cũng nhất định sẽ bị liên luỵ.
Lời này của hắn chẳng khác gì chặn lại đường lui của mình, căn bản không thể đi!
Gương mặt hắn ta lạnh lùng nhìn Bắc Thần Tà Diễm, bỗng nhiên suy nghĩ hiểu ra cái gì, lạnh giọng hỏi: " Người tới chỗ thiếp thất của ta giương oai, là thủ hạ của ngươi sao?"
Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi uốn nắn lại : "Là người của Diễm, không sai, chỉ là không phải thủ hạ, mà là thê tử sắp qua cửa của Diễm! Hơn nữa, nàng không phải đi giương oai, nàng là đi dạy lại thiếp thất của ngươi!"
Ngọc vĩ: "... Điện hạ, chuyện sắp qua cửa này, vị cô nương kia biết không?"
Bắc Thần Tà Diễm liếc hắn một cái: "Nàng rất nhanh sẽ biết!"
Ngọc Vĩ: "... !"
Gia Luật Thiện cắn răng, trong đầu cũng thực sự lo lắng cho thiếp thất của mình, hắn ta yên lặng cho rằng, có thể trở thành vị hôn thê của Bắc Thần Tà Diễm nhất định cũng không phải hiền lành gì! Loan Loan có thể sẽ xảy ra chuyện, nghĩ như vậy, hắn ta hận không thể lập tức trở về!
Nghĩ tới đây, gương mặt hắn ta lạnh lùng, nhìn về phía nam nhân trước mặt: "Bắc Thần Tà diễm, tốc chiến tốc thắng đi!"
Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, quét nhìn về phía Gia Luật Thiện: "Rất tốt. Diễm rất luôn quan tâm lương thiện, cho nên... Cho phép ngươi, chết nhanh!"
Vừa mới nói xong, con ngươi Bắc Thần Tà Diễm nheo lại, tia sát ý lướt qua.
Tiếp theo trong chớp mắt, hắn giơ tay, trong tay tụ nội lực lại thành hình quả cầu màu đỏ nhanh chóng tản ra, vô hình hóa thành hữu hình đánh về phía Gia Luật Thiện!
Sắc mặt Gia Luật thiện xanh lét, nhanh chóng rút kiếm, vận nội tức ngăn cản...
Màu trắng Thanh Phong, cùng màu đỏ sậm chạm vào nhau. Trên chán Gia Luật Thiện chảy ra mồ hôi lạnh, trong tay nắm chặt trường kiếm, khó khăn cản lại nội lực Bắc Thần Tà Diễm...
Nội tức không có chút nào muốn tản đi, từng chút từng chút đem hắn đẩy lui lại phía sau ..
Chân Gia Luật Thiện trên mặt đất mài ra dấu, cả người bị nội lực ép tới không ngừng lùi lại, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi...
Mà đối diện, Bắc Thần Tà Diễm ra tay, dù bận vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn. Chậm rãi nói: "Nhìn thế nhân yếu ớt vì sống sót mà liều mạng giãy dụa, thật làm Diễm phá lệ kính nể!"
Vừa mới nói xong, hắn lại một lần nữa đưa tay ra. Lại là một đạo nội tức màu đỏ đụng vào Gia Luật Thiện, đánh bay Gia Luật Thiện căn bản đã không chống đỡ nổi hung hăng bay ra, rơi đập trên mặt đất, sau một lúc co quắp liền bất động!
Ra tay ác độc như vậy, Bắc Thần Tà Diễm chậm giải thích: "Đối với người kính nể, Diễm bình thường hi vọng bọn họ chết sớm một chút!"
Đám người: "... ?"
Một giây sau, Tứ hoàng tử điện hạ nhìn lướt qua đám binh sĩ, chậm rãi phân phó: "Đi đến chỗ cô nương kia, Diễm muốn đích thân đi nghênh đón nàng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT