Nam nhân kia nhìn rất quen mắt.

Chính là phụ thân của nữ hài đêm qua cho nàng bánh nướng.

Trên người nam nhân tràn đầy vết thương, mặt mũi sưng vù, trên quần áo còn có vết máu, cả người chật vật không chịu nổi, Dạ Mị dường như hoài nghi mình nhìn lầm.

Ngắn ngủi một buổi tối không gặp, người này làm sao lại biến thành như này?

Còn đang kinh ngạc, có mấy người đi lên, hung hăng một cước giẫm vào người nam nhân.

Chỉ riêng nàng đã ăn cái bánh nướng kia, chuyện này nàng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Nàng thấy thế, nhanh chóng rút chiếc quạt bên hông ra, ném tới chân tên chuẩn bị đá!

Cây quạt đánh trúng chân tên nọ rồi lại lượn một vòng, một lần nữa trở lại trong tay nàng.

Tên kia kêu thảm một tiếng: "A!"

Hắn cúi đầu nhìn ống quần mình đã bị cây quạt xé rách, đẫm máu, da thịt bóc ra.

Hắn hung hăng trừng mắt Dạ Mị: "Ngươi!"

Mà Cửu Hồn trông thấy một màn này cũng không quá cao hứng, trầm mặt, theo sau.

Hắn đứng sau lưng Dạ Mị, mang theo ánh mắt sát khí nhìn về phía người kia, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra sắc bén, phảng phất như đang nhìn một người chết.

Trầm giọng phun ra năm chữ: "Không cho phép trừng nàng."

Tên kia bị ánh mắt Cửu Hồn dọa sợ, sâu bên trong nội tâm hắn có mấy phần sợ hãi, thiếu niên này... Hắn chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như trong mắt hắn mạng người chẳng qua chỉ là cỏ rác.

Trong lòng hắn ta run sợ thu hồi ánh mắt của mình, tuy hắn ta vô cùng phẫn nộ nhưng không còn dám trừng mắt với Dạ Mị.



Nhưng hắn ta vẫn đánh bạo, nhìn bọn họ cảnh cáo: "Ta khuyên các ngươi không cần xen vào chuyện bao đồng, chuyện này các ngươi quản không nổi!"

Hắn nói dứt lời, mấy tên tiểu lâu la rất nhanh cùng chạy tới, đỡ hắn ta từ dưới đất lên.

Dạ Mị lười nhác nhìn bọn hắn, nhanh chân đi đến bên người nam nhân kia, đỡ hắn từ trên mặt đất dậy, lạnh giọng hỏi: "Ngươi còn ổn chứ? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nam nhân đã bị người ta đánh cho thoi thóp, dưới câu hỏi của Dạ Mị phun ra một ngụm máu.

Khó khăn chống thân thể lên, hai tay bắt lấy tay Dạ Mị, một đại nam nhân nhưng trong mắt lại chảy nước mắt, năn nỉ Dạ Mị: "Ta không sao! Ngươi, van cầu ngươi, cứu... Mau cứu nữ nhi của ta, mau cứu Tiêm Tiêm, tối hôm qua ngươi đã thấy qua tiểu cô nương, nàng..."

Dạ Mị nhíu mày, cảm thấy tay mình bị xiết chặt.

Nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Nàng thế nào?"

Tiểu cô nương kia bị lạc mất cha mẹ cũng không quên trợ giúp người qua đường, nàng đã xảy ra chuyện gì sao? Hài tử lương thiện như vậy, ai sẽ nhẫn tâm tổn thương nàng?

Nam nhân nghe vậy, quay đầu chỉ vào đám người kia, giận mắng: "Bọn súc sinh này... Buổi sáng mẫu thân Tiêm Tiêm mang theo nàng đi ra ngoài mua thức ăn, Tiêm Tiêm chính là bị đám người này bắt đi... Là nhi tử của Tri phủ, tên súc sinh kia..."

Dạ Mị không rõ ý, quay đầu nhìn đám người một chút, lại tiếp tục nhìn về phía nam nhân kia.

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Bọn hắn bắt nàng đi làm gì?"

Nhi tử Tri phủ đi bắt một đứa bé, có thể làm được gì?

Bên trên khuôn mặt nam nhân lướt qua tia khó xử, thống khổ, thậm chí là đau đến không muốn sống, hắn tựa hồ như rất khó mà mở miệng, nói không ra lời trả lời Dạ Mị. Lúc lâu sau, hắn nghiến răng giận mắng: "Súc sinh! Súc sinh! Đều là súc sinh! Súc sinh..."

Hắn giận mắng, tay hung hăng nện xuống mặt đất làm máu tung tóe.

Dạ Mị nhìn phản ứng này của hắn, lập tức hiểu ra.

Sắc mặt nàng trắng bệch, giọng điệu vẫn luôn băng lãnh cũng biến thành bén nhọn, nàng cơ hồ không dám tin: "Nàng vẫn chỉ là đứa bé!"

Tiểu cô nương kia...



Nàng ấy mới vừa vặn đến eo của nàng, một hài tử không rành thế sự, những người này...

Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía đám người đối diện, ánh mắt như dao khiến những người này nhịn không được run lấy lui lại.

Nam nhân kia khóc thấp giọng nói: "Nhi tử của Tri phủ với một đám bằng hữu của hắn, bọn hắn cùng nhau , bọn hắn đều... Đều thích đứa bé... Ta không nghĩ tới, bọn hắn cũng dám ở ngay trên đường cướp người, mẫu thân Tiêm Tiêm không buông tay, bị bọn hắn đánh cho thoi thóp, chỉ còn lại nửa sức lực! Ta... Không có vương pháp, trên đời này đã không có thiên lý, ta không bằng chết đi coi như xong..."

Nam nhân nói xong, thần sắc càng thống khổ, khóc không thành tiếng.

Dạ Mị nghe vậy, tức giận đến toàn thân run rẩy, tiểu cô nương và mẫu thân nàng đã xảy ra chuyện.

Hắn còn nói cái gì? Nhi tử Tri phủ? Còn có một đám bằng hữu? Là nói, không chỉ có một người?

Nàng buông nam nhân kia ra, nhìn hắn, trong miệng nàng nói không ra được lời an ủi. Gương mặt lạnh lùng, nhanh chân đi đến đám lâu la trước mặt, lạnh giọng nghiến lợi nói: "Là các ngươi bắt nàng đi? Nàng hiện tại đang ở đâu? Lập tức mang ta đi!"

Đám người như ve sầu mùa đông mà nhìn chằm chằm vào Dạ Mị.

Có một tên lâu la cho dù nhìn thấy sắc mặt Dạ Mị, trong lòng hắn ta có chút sợ hãi.

Nhưng hắn ta vẫn đánh bạo nói: "Công tử nhà chúng ta thế nhưng là con trai độc nhất của Tri phủ, chỉ bằng ngươi..."

Dạ Mị bỗng nhiên móc thanh chủy thủ ra, đối mặt hắn ta đâm tới!

Chủy thủ đâm vào ánh mắt của hắn.

Ánh mắt lập tức vỡ vụn, máu từ trong hốc mắt chảy ra, tình cảnh nhìn cực kỳ huyết tinh.

Người dân bên đường đều hoảng hốt thét lên, không ít người sợ hãi trực tiếp quay người chạy.

Tên kia kêu thảm ngã xuống đất, nằm trên mặt đất lăn lộn, lại nhìn ánh mắt Dạ Mị, lòng tràn đầy sợ hãi.

Dạ Mị quét về phía những người khác, ánh mắt băng lãnh như đao, trong mắt tràn đầy sát khí: "Mang ta đi! Đừng để ta nói lần thứ ba! Hiện tại mang ta đi, ta có thể để các ngươi sống thêm mấy canh giờ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play