Lý tướng quân nghe xong lời này, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua người dưới đất được hắn yêu mến.
Giờ phút này trên mặt đất đều là máu.
Chân của nàng ta bị bẻ gãy, không phải xương cốt bị bẻ gãy, mà là toàn bộ bắp chân bị gãy, làm nàng ta lăn lộn vô cùng đau đớn, cái chân bị gãy, chậm rãi từ trong ống quần lộ ra.
Cảnh tượng trông vô cùng tàn nhẫn đẫm máu, cho dù hắn là một đại nam nhân chinh chiến sa trường, cũng bị dọa phải quay đầu ra chỗ khác, không đành lòng nhìn nhiều.
Lúc này Điện hạ còn hỏi mình có cần yêu mến hay không...
Lý tướng quân dọa đến khóc thét: "Điện hạ, mạt tướng không cần ngài yêu mến, mạt tướng có thể yêu chính mình rất tốt. Mạt tướng chỉ muốn Điện hạ cho mạt tướng một cơ hội chuộc tội, để mạt tướng lập tức ra ngoài vì Điện hạ tìm kiếm cô nương kia, mạt tướng nhất định dốc hết toàn lực, sẽ không làm Điện hạ thất vọng!"
Lời này vừa nói ra ra, vốn cho là mình nói những này, hẳn là hắn phải chết không nghi ngờ.
Lại không nghĩ rằng, người trước mặt hắn, chăm chú quan sát hắn một lúc. m thanh ưu nhã chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, vậy ngươi liền đi tìm đi, đừng để Diễm phải thất vọng! Diễm một khi thất vọng, Diễm càng yêu mến yêu mến ngươi, khiến cho ngươi cảm thấy thế gian này vô cùng tốt đẹp!"
Ngọc vĩ: "..." Điện hạ , bất kỳ người nào được ngài "Yêu mến" cũng sẽ không cảm thấy thế gian này tốt đẹp đâu ?
"Vâng! Tuân lệnh! Tạ Điện hạ khai ân!" Lý tướng quân lại lần nữa chảy ra nước mắt, bất quá lúc này đều là nước mắt hạnh phúc.
Tính tình Điện hạ khó lường, lúc này có thể tha cho hắn, quả thực chính là kỳ tích, tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng sống, hắn xoay người chạy đi, nhanh chóng dung nhập vào trong màn đêm.
Nhìn bóng lưng hưng phấn rời đi của hắn.
Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ, ưu nhã hỏi: "Hắn đang vui vẻ cái gì?"
Trong lòng Ngọc vĩ cũng có chút kỳ quái, "Hẳn là vui vẻ vì có một chút hi vọng sống! Nhưng mà Điện hạ, thật không thể tin được ngài lại tha thứ cho Lý tướng quân!"
Đối với Điện hạ... Người được xưng là tính tình ác liệt điên cuồng, có thể cho Lý tướng quân một "Cơ hội", cái này quả nhiên là kỳ tích.
"Tha thứ?" Bắc Thần Tà Diễm chắp tay sau lưng, ưu nhã nói, " Người khôn ngoan nếu tha thứ thì là với mục đích tra tấn đối phương thống khổ. Kẻ ngu lại coi việc tha thứ là lòng khoan dung, tự thỏa mãn mình là thiện lương. Ngươi cảm thấy, Diễm là người khôn ngoan hay là kẻ ngu?"
"Cái này. . ." Ngọc Vĩ nhất thời sửng sốt.
Sau đó liền nghe người kia chậm nói: "Ngươi cho rằng, lấy thân thủ của cô nương kia, Lý tướng quân có thể tìm ra nàng sao?"
Ngọc Vĩ lúc này lắc đầu, nuốt một chút nước bọt: "Sợ là không thể!"
Mang theo nhiều thị vệ bao vây quanh cô nương kia như vậy, cuối cùng vẫn để cho người ta chạy trốn, làm sao có thể tìm ra được, coi như tìm được, cũng không thể mang người quay về.
Cho nên Điện hạ nguyện ý tha thứ cho một cơ hội, chẳng lẽ là vì...
Sau đó liền thấy người kia xấu xa cười lên, nụ cười vừa yêu tà vừa tuấn mỹ, chậm rãi nói: "Cho nên, hắn nghe theo biểu muội, tàn nhẫn tổn thương Diễm cùng cô nương Diễm yêu. Diễm không nên lấy danh nghĩa tha thứ, bố thí ý tốt, làm cho hắn tưởng là mình có thể chạy thoát, khiến trong lòng hắn dần dần tuyệt vọng, trải nghiệm sợ hãi, bi ai, sống không bằng chết đến thống khổ tột cùng sao? Đến lúc đó, nói không chừng không cần Diễm đến động thủ, bản thân hắn đã kết liễu!"
Thế là Ngọc Vĩ hiểu ra.
Điện hạ đây là cố ý nghĩ tra tấn người ta, biết rất rõ ràng Lý tướng quân khẳng định không tìm về được, trước hết cho đối phương hi vọng, sau đó lại làm đối phương tuyệt vọng, nói không chừng đến cuối cùng, Điện hạ còn không chưa xuất thủ, Lý tướng quân cũng bởi vì sợ hãi, trước tiên dọa mình đến điên lên, sau đó tự sát. Dù sao trước kia chuyện Điện hạ hành hạ người ta đến chết cũng không ít.
Khóe miệng Ngọc Vĩ co quắp, nhìn thoáng qua dáng vẻ Điện hạ yêu quý nhà mình tra tấn lòng người, nhịn không được hỏi: "Thế nhưng mà Điện hạ, nếu như Lý tướng quân phấn khởi phản kháng, trở về giết ngài, hoặc là trốn về kinh thành vạch tội ngài thì sao?"
Lời này vừa nói ra, trong mắt Bắc Thần Tà Diễm lập tức xẹt qua tia sáng quỉ dị.
Lộ ra mấy phần hứng thú, ưu nhã cười khẽ, chậm rãi nói: "Nếu như là thật, vậy ngày tháng vô vị sau này nhất định sẽ có thêm nhiều vui vẻ! Không ngừng gây ra vấn đề, mới có thể khiến cho vấn đề không ngừng kéo dài, nhìn sâu kiến bò lên, cuộc sống càng thêm màu sắc, ngươi không cảm thấy cuộc sống sinh hoạt tràn ngập thú vị sao?"
Ngọc vĩ: "..." Được rồi, khả năng hứng thú của Điện hạ so với hứng thú của người bình thường không giống nhau lắm.
Nói đến đây, nếu tính tình Điện hạ không ác liệt, nóng lòng gây lên chuyện phiền toái, thích thú với việc giết người và tra tấn người khác, mọi người cũng sẽ không nhìn Điện hạ như một ác ma.
Tư Đồ Sắc ngồi trên mặt đất kêu đau nửa ngày, giờ phút này nàng ta đang nằm trên mặt đất hít không khí.
Nàng ta đã sớm đau đến muốn khóc cũng không khóc được, âm thanh gào thảm chuyển thành tiếng hít không khí.
Bắc Thần Tà Diễm nghe tiếng hít không khí, cúi đầu nhìn nàng ta.
Ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến yếu ớt, khuôn mặt lại ôn nhu đến chảy nước, chậm rãi nói: "Nếu như là cô nương kia trả thù bắn giết ngươi, chỉ sợ hiện tại mệnh của ngươi cũng không có. Kẻ yếu nếu như muốn sống sót, nên vĩnh viễn không nên đi khiêu khích cường giả, nhớ kỹ lời này của ta, đây là ý tốt Diễm dạy bảo ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, sải bước quay người đi.
Ngọc Vĩ đồng tình nhìn Tư Đồ Sắc, rất nhanh đuổi theo cước bộ cùng Điện hạ.
Người thích Điện hạ nhiều như vậy, vì cái gì không ai dám tuỳ tiện đi lên? Còn không phải là đều biết tính nết Điện hạ đáng sợ, Trường Lạc quận chúa cũng không biết là có tự tin từ đâu tới, nghĩ rằng mình là biểu muội của Điện hạ, Điện hạ liền sẽ đối với nàng ta lau mắt mà nhìn?
"Điện hạ, chúng ta tiếp theo nên đi chỗ nào?" Ngọc Vĩ đuổi theo hỏi.
Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm nhếch lên, ưu nhã nở một nụ cười tựa như một con mèo Ba Tư cao quý, mới đi được mấy bước nhưng làm cho người ta chỉ nhìn thấy huyền ảo.
Phảng phất chỉ là đi vài bước, nhưng khi nhìn lại thân ảnh của hắn, đã cách xa trăm thước, gió thổi lên tay áo khiến hắn càng thêm tao nhã, tựa như bức tranh vô cùng đẹp trong màn đêm vĩnh hằng.
Hắn chậm rãi cười nói: "Bản điện hạ tắm rửa thay quần áo nửa canh giờ, lại không thể hiến thân cho cô nương ta yêu, ngươi nói... Chúng ta tiếp theo nên đi đâu? Đương nhiên là tự mình đi tìm nàng, sau đó trừng phạt nàng không từ mà biệt, an ủi tinh thần tổn thương của Bản điện hạ!"
Ngọc Vĩ nhất thời liền run một cái.
Liếc qua Điện hạ nhà mình, trừng phạt... Là muốn trừng phạt như thế nào?
...
Trong bóng đêm, Dạ Mị một đường đi nhanh.
Trên người nàng mặc áo da màu đen, lao vùn vụt với tốc độ rất nhanh, cơ hồ có thể cùng bóng đêm hòa làm một thể. Thắt lưng thật dài lúc này cũng lại một lần nữa quấn về bên hông nàng.
Trong lúc nàng phi nhanh, gương mặt tinh xảo hiện lên trong màn đêm phảng phất như tinh linh nhưng trong mắt lại lộ ra hàn khí lạnh lùng, tựa như sứ giả Địa Ngục phái tới đoạt mệnh.
Đằng sau có người đang đuổi theo nàng.
Cách ba mét, nàng trông thấy một cây đại thụ, thả người nhảy lên, liền lên ngọn cây.
Rất nhanh, liền thấy đám thị vệ, từ trên đường lớn chạy tới.
Một thị vệ hỏi: "Đi đâu?"
"Không biết!" Phía trước có ba lối rẽ, bọn hắn trông thấy nàng chạy tới đây, thế nhưng là bỗng nhiên không còn bóng dáng nàng.
Một người khác nói: "Bằng không, chúng ta chia ra đuổi theo?"
"Được!"
Một đoàn người chia ra ba đường, chạy ba phương hướng khác nhau.
Dạ Mị trên tàng cây chờ đợi một lát , chờ bọn hắn toàn bộ rời đi, thả người nhảy xuống cây, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay mình.
Nàng lười không muốn giết người nên mới chạy, ai biết những người này lại vẫn đuổi theo nàng xa đến như vậy. Chẳng lẽ không biết khi không có người dùng tiền tìm nàng mua mệnh, thấy sinh mệnh người yếu ớt, vì là một nữ tử thiện lương nên mới không đành lòng sát sinh sao?
Lắc đầu.
Đi về phía trước mấy bước, trông thấy bên cạnh góc tường, có một bóng đen...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT