Chương 57

Nói xong câu cuối anh lại càng bóp mạnh hơn, Bạch Ngọc Lan không khỏi nhíu mày nhưng không kêu đau, cô vốn dĩ muốn an ủi anh lại bị anh cho rằng đang nói lời giả dối sao, người đàn ông này thật sự nhạy cảm.

Bạch Ngọc Lan dù đau nhưng lại phủ bàn tay trắng múp của mình lên bàn tay gầy trơ xương của anh kiên định nói: “Tôi nói lời thật lòng, anh chỉ là tàn chân mà thôi não cũng đâu có tàn, tài năng và trí thức của anh còn đó, anh có mất đi một cánh tay hay một bàn chân cũng không ảnh gì đến năng lực của anh, nếu muốn anh vẫn là một người đàn ông hoàn hảo trong mắt mọi người, nếu có ai vì đôi chân này của anh mà nói anh vô dụng thì kẻ đó đúng là thiển cận”

Nói xong cô cảm thấy bàn tay của người đàn ông nới lỏng một chút, nhân cơ hội này cô dần dần thoát khỏi bàn tay của anh, tiếp đó hai người lại cứ thế nhìn nhau không ai nói lời nào.

Lúc này ở Dương thị lại đang vô cùng căng thẳng, trong phòng họp lớn toàn mùi thuốc súng lan tỏa khắp nơi, Dương Tử Hiên híp mắt nhìn mấy lão già phản đối dự án mới của hẳn trong lòng lạnh đi mấy phần.

Bọn họ nói sao? Dự án của hắn không khả thi? Lễ nào chỉ có những dự án mà Dương Tử Sâm làm ra mới thật sự khả thi, bọn họ còn nói gì, ngựa non háu đá? Nực cười, hản quyết phải thực thi được dự án này, hắn muốn để mấy lão già này chống mắt lên xem cái gì gọi là năng lực thực sự.

Thể nên giữa không khí đầy mùi thuốc súng này có một giọng nói thờ ơ vang lên: “Không cần bàn bạc nữa, dự án này ngày mai đưa vào chạy đi.”

“Cậu làm vậy có phải quá vội vàng hay không, chúng ta còn phải thông qua chủ tịch”

Một người đàn ông tuổi trung niên nghiêm mặt nhìn hắn phản đối.

“Đúng vậy, giám đốc Lý nói không sai, dự án này còn rất nhiều chỗ không khả thi nếu cứ thế thực thi nhất định sẽ bị lỗ nặng.”

Người ngôi bên cạnh cũng lên tiếng không tán thành.

Trước lời phản đối của hai lão già phía dưới Dương Tử Hiên lại cười nhạt nói: “Chuyện công ty ông nội đã giao cho tôi toàn quyền xử lý, hiện tại mọi chuyện đều do tôi quyết định các ngươi có ý kiến gì?”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cả hai đầu không bày ra vẻ mặt không tin tưởng, một người lên tiếng: “Cái đó chỉ là cậu nói chúng tôi còn chưa nghe thông báo gì từ chủ tịch”

“Thư ký Ly, đưa văn bản cho bọn họ xem.”

Dương Tử Hiên không giải thích chỉ ra lệnh cho người đẳng sau.

Rất nhanh có một cô thư ký câm tài liệu trên tay đặt trước mặt hai người đó, bọn họ vừa nhìn ánh mắt lập tức lóe lên tia kinh ngạc.

Biên bản họ xem chính là biên bản ủy quyền của ông Dương, có đóng dấu mộc hẳn hoi, ông ấy vậy mà để Dương Tử Hiên quyết định mọi chuyện trong công ty sao? Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng, một lúc lâu người đàn ông trung niên mới mở miệng nói: “Cậu không nghe chúng tôi cứ thực thi dự án này tính rủi ro sẽ rất cao, hơn nữa cũng vô cùng mạo hiểm”

Ông ta vẫn muốn khuyên nhủ Dương Tử Hiên.

Bên phía đối diện lại có một lão già hừ lạnh nói: “Các ông phải đi theo xu hướng thì Dương thị mới có bước ngoặt mới, cứ sợ hãi nhát gan thì làm sao phát triển, kinh doanh mạo hiểm một chút là chuyện tất nhiên”

“Hừ, thiển cận”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

“Ông..”

Lão già kia còn muốn nói thì Dương Tử Hiên lại lên tiếng ngắt lời ông ta, “Chuyện này đã quyết, tan họp”

Hắn đã quyết ai cũng không thể ngăn hắn, hắn là muốn làm tới cùng.

Lúc này không ai còn có thể nói cái gì hai người đàn ông kia chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, hai người họ một người là giám đốc kinh doanh, Cao Ly, một người là giám đốc thị trường, Lê Vỹ, cả hai đều đi theo ông Dương hơn hai mươi mấy năm kinh nghiệm đầy mình, nhìn một dự án liền biết tính rủi ro cao hay thấp.

Bọn họ nhìn dự án lần này tính khả thi cũng chỉ có ba mươi phần trăm nên một mực ngăn cản nhưng không ngờ lại không thể ngăn, hai người cũng chỉ biết thở dài nhìn nhau.

Mọi người đều đã ra ngoài phòng họp chỉ có bọn họ là ra gần cuối, Dương Tử Hiên nhìn hai lão già rời đi đôi mắt nháy lên một tia tính toán.

Chợt điện thoại của hắn lại có chuông báo tin nhắn, hắn mở ra xem liền hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp tựa thiên thần, người này không ai khác chính là Cao Kỳ Anh, lại nói cô ta cũng chính là con gái của Cao Ly, kỳ này lão già kia không thể không đồng ý chuyển cổ phần cho hắn rồi.

Hắn tính toán xuống tay từ Cao Ly trước, lão già này rất ngoan cố lại chỉ tin tưởng mỗi Dương Tử Sâm, ông ta coi như là bạn tâm giao của ông Dương, nên năm đó mới định ra hôn ước giữa Dương Tử Sâm và Cao Kỳ Anh.

Thế nhưng Dương Tử Sâm bị tàn phế Cao Kỳ Anh kiên quyết hủy hôn ước Cao Ly lại một mực không đồng ý nhưng cô ta lại một khóc hai nháo ba tự tự khiến Cao Ly cuối cùng phải chiều theo cháu gái hủy hôn.

Tin nhắn của Cao Kỹ Anh chỉ có gói gọn trong mấy chữ: “Em nhớ anh, tối nay mình gặp nhau nha”

Dương Tử Hiên lại gửi đi một chứ, “Được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play