Chương 1

Bạch Ngọc Lan đang lau mồ hôi cho anh bỗng nhiên Dương Tử Sâm thốt lên: “Ngọc Lan, cả đời này tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em, chúng ta ly hôn đi, em xứng đáng ở bên người đàn ông tốt hơn tôi ” Bạch Ngọc Lan nghe vậy khựng tay, vô thức nắm chặt chiếc khăn tay lại nhìn chăm chăm vào đôi mắt rủ xuống của người đàn ông hỏi: “Tử Sâm, anh biết thế nào là hạnh phúc không?” Dương Tử Sâm không hiếu cô muốn nói gì mí mắt khẽ động đậy cô có thể thấy trong đôi mắt có chút nghỉ hoặc.

Bạch Ngọc Lan lại chỉ đóa hoa màu trắng trên cành cây gần xe lăn của anh hỏi: “Anh biết đó là hoa gì không?”

“Ngọc Lan” Anh theo bản năng nói.

“Em đây” Cô cất tiếng đáp lại, giọng nói chan chứa niềm vui sướng.

Dương Tử Sâm giật mình như nhận ra điều gì đó, Bạch Ngọc Lan lại nói: “Hạnh phúc chính là em được nghe anh gọi tên em như vậy, dịu dàng, tha thiết, anh đứng dậy cũng được, vĩnh viễn ngồi đây cũng được, chỉ cần anh gọi tên em, ghi khắc tên em là đủ”

“Chỉ như vậy khiến em thấy đủ rồi sao?”

“Đương nhiên là chưa đủ.” Bạch Ngọc Lan lại ngắt bông hoa gần mình xuống lại đưa cho anh nói: “Anh cầm lấy đi, Ngọc Lan còn muốn Vĩnh viễn ở bên anh, như vậy có quá tham lam hay không?”

Dương Tử Sâm lắc đầu, sao Ngọc Lan có thể tham lam chứ, là anh tham lam muốn cô bên cạnh mình mới đúng.

“Anh có biết Ngọc Lan biểu tượng cho cái gì không? Bền bỉ, sức sống mãnh liệt, dù thế nào đi nữa Ngọc Lan cũng sẽ không buông bỏ anh, cho nên xin anh đừng nói hai chữ ly hôn có được không?”

Dương Tử Sâm mím môi không trả lời, Bạch Ngọc Lan lại ôm lấy mặt anh mạnh mẽ nói: “Dương Tử Sâm, nhìn vào mắt em nói anh sẽ không bao giờ nói ly hôn với em, nếu không anh viết tờ nào em xé tờ đó” Trước sự kiên định của cô Dương Tử Sâm đầu hàng nói: “Được, tôi sẽ không ly hôn với em.”

“Vậy mới đúng, chúng ta vào nhà thôi.” Bạch Ngọc Lan vui vẻ đẩy xe lăn vào trong không nghe thấy phía trước người đàn ông thầm thì: “Ngọc Lan còn rất đẹp”

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái nhìn Bạch Ngọc Lan đanh thép hỏi.

“Tôi đã nói rồi, không là không, bà dựa vào cái gì ép tôi gả thay chị ta” Bạch Ngọc Lan cười lạnh nói.

Cô mới tan ca về không ngờ vừa bước chân vào cửa lại nhìn thấy hai vị khách quý trong nhà, hai người này không ai khác chính là phu nhân và ái nữ của chủ tịch tập đoàn Bạch thị, Bạch Chấn Hưng.

“Bạch Ngọc Lan, gả cho đại thiểu gia nhà họ Dương là phúc phận của mày, đáng lẽ ra mày phải vui mừng cảm ơn mẹ con tao mới đúng lại còn dám từ chối sao?” Người nói là một thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc đắt tiền, ánh mắt nhìn cô đầy dữ dẫn khinh bỉ.

Thiếu nữ này chính xác là Bạch Ngọc Châu, chị gái cùng cha khác mẹ của cô.

Nói vậy chủ tịch tập đoàn Bạch thị cũng chính là cha ruột của cô thể nhưng cô lại không được công nhận chỉ được coi là đứa con ngoài dã thú.

Vì sao ư? Bởi vì mẹ cô chỉ là một người hâu thấp kém trong nhà họ Bạch, năm đó Bạch Chấn Hưng đi uống rượu về vào nhầm phòng của mẹ cô, có sẵn men rượu trong người ông ta không biết đối phương là ai liền cưỡng gian bà.

Sau đó vợ của ông ta là bà Vương, cũng là vị phu nhân trước mặt cô đây lập tức đánh mẹ cô một trận rồi đuổi bà ra khỏi nhà họ Bạch.

Hai tháng sau bà phát hiện ra mình có thai đến tìm Bạch Chấn Hưng nhưng ông ta không chịu nhận, mẹ cô đã chịu tủi nhục, khổ sở một mình sinh ra cô, chính vì thế cô rất thương mẹ mình.

Bạch Ngọc Lan nghe Bạch Ngọc Châu nói vậy lại cười khinh nói: “Nếu đã là phúc phận sao chị không lấy anh ta mà bắt tôi thay chị gả, có phải vì anh ta bây giờ chỉ là một người tàn phế ngồi xe lăn nên chị mới ái ngại không gả đúng không? Thiết nghĩ nếu anh ta còn là tổng tài hiên ngang xuất chúng của Dương thị thì chắc cũng không đến lượt tôi đâu nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play