Chương 263

Cao Ly không tin nói, ông đã nghe cháu gái mình nói mọi chuyện nhà họ Dương, cũng biết ông Dương sẽ không đời nào giao công ty cho người như Dương Tử Hiên.

“Sao lại không thể, chữ ký đã rõ ràng như vậy hơn nữa ông nội cũng chỉ còn một mình tôi không giao cho tôi còn có thể giao cho ai đây?”

Lời nói của Dương Tử Hiên đúng là không trật vào đâu được, đảm người phía dưới có người vui mừng có người lại trầm mặc.

Tiếp theo Dương Tử Hiên lại tuyên bố một việc gây chấn động hơn.

“Tôi đã nói chức vị của công ty sẽ thay đối cho nên ba vị cổ đông lớn của công ty, các ông cũng đã lớn tuổi rồi cho nên…ˆ Dương Tử Hiên nói nửa chừng thì dừng lại sau đó nhìn ba vị lão niên ngôi ở ba chiếc ghế cổ đồng.

Để ba người họ thấp thỏm một lúc lâu hẳn mới nói tiếp: “Nghỉ hưu đi thôi Bốn chữ vừa rơi xuống như những tia sét xuyên qua màng nhĩ của ba người Cao Ly, một trong ba người tức mình nói: “Dương Tử Hiên, chuyện này là thế nào? Cậu dựa vào cái gì kêu chúng tôi nghỉ hưu.”

“Dựa vào tôi là chủ tịch của Dương thị, tôi muốn thế nào thì là thế đó, chỉ thị của cấp trên chỉ được phép nghe theo không có quyền phản biện, có đúng thế không trợ lý Trần?”

Dương Tử Hiên lúc này đã có thể bật lại lời nói của Trần Vĩnh ngày đó nên đắc ý dạt dào.

Còn Trần Vĩnh lại không như Dương Tử Hiên nghĩ, sắc mặt của hắn như đang nghe một câu chuyện cười khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đúng vậy, chủ tịch nói rất đúng, cấp trên ra lệnh cấp dưới chỉ nên nghe theo, tôi cảm thấy mình ở đây cũng đủ lâu rồi nơi này không cần thiết có tôi nữa, mọi chuyện nên để người cần quản lo.”

Dương Tử Hiên kinh ngạc trước câu nói của Trần Vĩnh, trong lòng ngờ vực không biết hẳn có âm mưu gì.

Lúc này Trần Vĩnh lại nhìn ba vị cổ đông nói: “Các vị đã cống hiến cho Dương thị nhiều như vậy rồi, bây giờ Dương thị đổi chủ mọi thứ đều thay đổi các vị cũng không cân bàng hoàng, nên làm cái gì thì làm thôi.”

Dứt lời hắn liền đứng dậy rời khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của mọi người và sự khó hiểu của Dương Tử Hiên.

Không thể nhìn thấy vẻ mặt như mình mong muốn Dương Tử Hiên không được thỏa mãn trong lòng nhưng chí ít hắn cũng đuổi được người hắn ghét nhất ra khỏi công ty.

Ba vị cổ động chỉ có Cao Ly là bình thản tiếp nối Trần Vĩnh rời khỏi vị trí, hai người kia có vẻ không cam tâm nhưng chẳng thể làm gì.

Chỉ trong một ngày tập đoàn Dương thị có nhiều thay đổi, vị trí quan trọng trong công ty Dương Tử Hiên cũng để cho người của mình đảm nhiệm, lại gọi điện đến các tòa soạn mở một cuộc họp báo tầm cỡ để thông báo cho toàn thế giới biết chủ nhân cuối cùng của Dương thị là ai.

Ở trong nhà Trần Vĩnh ông Dương xem Dương Tử Hiên tung hoành ngang dọc, đảo lộn trật tự công ty mà nóng cả mặt, xém chút nữa muốn chạy đến Dương thị một chuyến nhưng bị Trần Vĩnh cản lại.

“Ông yên tâm đi Dương thị chắc chắn sẽ không sao, trước khi đi Tử Sâm đã giao cho cháu một con át chủ bài, cứ để Dương Tử Hiên tận hưởng với chức chủ tịch một thời gian sau đó sẽ có người giải quyết hắn.”

Trần Vĩnh nói chắc như đinh đóng cột.

Ông Dương lại nôn nóng hỏi: “A Vĩnh, cháu có kế hoạch gì sao?”

Trong lòng ông vạn phân bất đắc dĩ, người nhà làm phản lại phải đi trông cậy một người ngoài, cũng may Trần Vĩnh thân thiết với Tử Sâm, nhìn Tử Sâm khi còn sống tin tưởng Trần Vĩnh như vậy ông cũng theo đó tin tưởng hẳn.

“Có thể nói như vậy, mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát, không bao lâu nữa sẽ có bất ngờ cho ông và Dương thị, việc của ông chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Trần Vĩnh nói.

Ông Dương có rất nhiều điều nghi hoặc muốn làm sáng tỏ nhưng thấy Trần Vĩnh có vẻ thần thần bí bí ông lại im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Chuyện công ty ta chỉ có thể nhờ cậy vào cháu nhưng lúc cần thiết ta nhất định cũng sẽ ra mặt, Dương thị không chỉ là tâm huyết của ta mà còn là công sức gìn giữ của Tử Sâm không thể nói mất liên mất.”

Trần Vĩnh nghe ông nói vậy cũng không nêu ý kiến, hắn tin tưởng dù không có chức quyền gì trong tay ông Dương cũng có thể làm được vài điêu nhưng mà người kia đã sắp xếp cả rồi, ông Dương e là không có cơ hội ra mặt.

“Phải rồi, Ngọc Lan vẫn an toàn chứ?”

Lúc này ông Dương lại nhớ đến Dương Tử Sâm nên mở miệng hỏi.

“Vâng, cháu đã sắp xếp cho chị dâu ổn thỏa, ông đừng lo chị ấy, đã có người chăm sóc rất chu đáo rồi.”

Trần Vĩnh như có như không nói.

“Ừm, tội nghiệp con bé, Tử Sâm mất con bé sa sút hẳn đi chưa kể nó còn đang mang thai, haix, hy vọng con bé có thể vượt qua.”

Ông Dương thở dài nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play