Chương 246

“Dương Tử Hiên, cậu điên rồi có phải không, thương hiệu của Dương thị cậu nói bán là có thế bán sao? Hơn nữa cậu lấy cái quyền gì mà đòi bán?”

Trong buổi họp Trần Vĩnh nghe được kế hoạch của Dương Tử Hiên đã phẫn nộ đứng bật khỏi ghế quát tháo hắn trước mặt ban giám đốc.

“Dương thị là của nhà họ Dương, tôi là cháu đích tôn còn lại của ông Dương, bây giờ vận mệnh của công ty là do tôi năm tôi muốn nó thế nào thì sẽ là thế đấy, các người biết chưa?”

Dương Tử Hiên không phải chỉ nói với mình Trần Vĩnh mà còn nói với toàn bộ mọi người ở đây.

Đối với quyết định đột ngột này của Dương Tử Hiên có không ít người trong ban giám đốc vô cùng bức xúc, đặc biệt là bốn cổ đông cũ đã từng cùng Dương Tử Sâm và ông Dương gây dựng nên Dương thị, nó không đơn giản chỉ là trực thuộc của nhà họ Dương mà là tâm huyết của bọn họ, chẳng qua bây giờ ai nấy cũng không có cổ phần trong tay nên chỉ biết câm lặng không thể nói ý kiến của mình.

Dương Tử Hiên lại tiếp tục lạnh lùng nhìn Trần Vĩnh lạnh giọng nói: “Trần Vĩnh, mày mới là người không có quyền nói nhất trong đây, Dương Tử Sâm đã chết chức trợ lý chủ tịch này của mày đã không còn giá trị nữa, cũng nên cút ra khỏi Dương thị rồi.”

Không thể không nói Dương Tử Hiên lấy lại quyền trong tay việc đầu tiên hắn muốn làm nhất chính là đuổi Trần Vĩnh và những người theo Dương Tử Sâm ra khỏi công ty.

“Thế thì cậu cũng nghĩ đơn giản quá rồi, tôi có rời khỏi Dương thị hay không không đến phiên cậu nói, cậu quên rồi sao mỗi quyết định hợp pháp của Dương thị đều phải thông qua con dấu của chủ tịch, cậu có con dấu đó sao?”

Trần Vĩnh cười lạnh nói, hắn muốn nhân cơ hội Tử Sâm vừa mất ông Dương nằm trên giường bệnh để quyết định vận mệnh của Dương thị không dễ như vậy đâu.

Nhắc đến chuyện này sắc mặt của Dương Tử Hiên càng thêm âm trầm, cho dù hẳn có lục tung phòng chủ tịch hay phòng ngủ của Dương Tử Sâm và ông nội cũng không thể tìm ra con dấu, rốt cuộc nó đã ở đâu, lẽ nào trong tay Trần Vĩnh sao? “Con dấu còn không dễ làm sao? Mày đừng lấy cái này ra dọa tao.”

Dương Tử Hiên không chịu thua nói.

“Cậu muốn làm lại con dấu cũng phải chính thức bước lên chức chủ tịch đi đã, hiện tại Tử Sâm là người nắm nhiều cổ phần nhất trong tay cậu ấy mất theo pháp luật số cổ phần này sẽ do vợ cậu ấy là Bạch Ngọc Lan thừa hưởng, còn nếu cậu có ý định muốn làm giả con dấu chủ tịch, vậy thì cậu cũng quá xem thường pháp luật ròi.”

Dương Tử Hiên bị Trần Vĩnh nói đến nghẹn khuất không thể đổi trả, chưa bao giờ hắn đối đầu với Trần Vĩnh mà có thể thắng anh ta, điều này khiến hắn uất nghẹn nhiều lần mà không có cách đánh trả, kể cả khi hắn đã năm quyền trong tay.

Cho nên chuyện này tạm thời dừng ở đây, Dương Tử Hiên tức giận bước ra khỏi phòng họp, hắn cân phải giải tỏa cơn tức giận của mình.

Lại nói sau một tuần ở nhà mẹ đẻ tinh thân của Bạch Ngọc Lan không tốt lên chút nào thế nhưng cô vẫn ăn uống đầy đủ, nói thế nào cô cũng đang mang thai, đứa bé là quan trọng nhất.

Những ngày này ngoài bà Lệ ra thì Cao Kỳ Anh và Lê Phương cũng thay phiên nhau đến đây, người đến buổi sáng người đến buổi tối.

Buổi tối đương nhiên là Lê Phương rồi, bởi vì ban ngày cô còn làm việc, vì bạn bè cô thậm chí đã xing trưởng khoa ma quỷ cho mình tan ca sớm không tăng ca như lúc trước nữa, cũng may anh ta cũng còn chút lương thiện nghe lý do của cô chính đáng nên đã đồng ý, có điều cũng chỉ được một tuần đầu.

Cho nên tối nay chín giờ tối Lê Phương mới tan ca, cô theo thói quen muốn đến chỗ Bạch Ngọc Lan mới nhớ tới giờ này cũng trễ rồi nên đành thôi.

Lê Phương mang một thân mệt mỏi bước ra cổng bệnh viện, hôm nay cô không đi xe riêng mà đi taxi nên lúc này cũng phải gọi một chiếc đi vê.

Một tuần này quá mệt mỏi Lê Phương không dám chạy xe vì sợ trong lúc lái xe sẽ ngủ gật, phương án tốt nhất chính là đi xe công cộng hoặc taxi, mà giờ này cũng không còn xe buýt nữa nên chỉ còn cách đi taxi.

Thế nhưng chưa đợi taxi đến thì một chiếc xe BMW màu bạc lại dừng trước mặt cô, Lê Phương chớp mắt mấy cái nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe là ai thì hơi kinh ngạc, cau mày hỏi: “Trưởng khoa, anh có chuyện gì căn dặn tôi nữa sao?”

Lê Phương không tự luyến đến mức nghĩ rằng người này dừng lại là muốn cho cô quá giang, dù sao lúc trước cô nói xấu anh ta nhiều như vậy chắc chắn người này luôn ghim trong lòng.

Suy nghĩ của Lê Phương là như vậy thế nhưng trên thực tế người nào đó lại nói câu quen thuộc trong các phân đoạn tình cảm trên phim.

“Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

“Hả?”

Lê Phương đứng hình mất mấy giây vẫn chưa hồi phục được tinh thần hay nói đúng hơn vẫn chưa thông suốt câu nói của người đàn ông nào đó.

Anh ta có ý gì chứ, có lòng tốt như vậy sao, Tường Vi nói anh ta có ý với cô nhưng cô còn lâu mới tin, có ai đối với người mình để ý lại suốt ngày sai này bảo nọ không, thỉnh thoảng lại còn trưng khuôn mặt lạnh lùng cho người ta xem nữa chứ, thấy mà ghét.

Cho nên khi ý thức được vấn đề Lê Phương đã thẳng thừng từ chối: “Không cân đâu, có người tới đón tôi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play