Chương 230

“Dương Tử Sâm, là anh phải không?” Dương Tử Hiên bước vào văn phòng không đầu không đuôi quát lên một tiếng.

“Tôi làm sao?” Dương Tử Sâm mặt vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói lại lạnh băng như tuyết mùa đông.

“Anh còn hỏi làm sao, chính anh đã phá hỏng giao dịch của tôi và Kha lão đại phải không?”

Dương Tử Hiên hai mắt đỏ ngầu chất vấn.

“Phải thì sao không phải thì sao? Dương Tử Hiên cậu biết mình đang làm gì không?”

Dương Tử Sâm lạnh giọng nói.

“Tôi làm gì anh không có quyền quản, anh làm hỏng mối làm ăn này của tôi tôi sẽ không để anh yên.”

Dương Tử Hiên đi lên muốn túm lấy cổ áo của Dương Tử Sâm nhưng hai tay vừa đưa đến lại bị một bàn tay khác nhanh chóng bắt lấy.

Bàn tay đó không phải của ai khác chính là Tiểu Khải.

“Thằng ranh con, buông tay tao ra.”

Dương Tử Hiên vẫy vùng thậm chí muốn đánh lại Tiểu Khải nhưng tốc độ của hắn không bằng thằng bé, rất nhanh đã bị đánh gục xuống đất.

“Bỏ tao ra, mày là cái thá gì hả, Dương Tử Sâm, anh được lắm lại để thằng oắt con đối phó tôi, có ngon anh thử đứng dậy đánh với tôi xem, đồ tàn phế nhà anh, không làm được gì chỉ có thể bám váy vợ và thằng oäắt con này thôi sao?”

Dương Tử Hiên càng chửi càng kích động.

Dương Tử Sâm nhìn Dương Tử Hiên bị không chế quỳ dưới đất lại không bận tâm đến mấy lời này, nếu là lúc trước anh sợ đã kích động rồi.

“Dương Tử Hiên, đây là công ty không phải chỗ cho cậu làm bừa, lân trước cậu tự ý xông vào phòng tôi bỡn cợt vợ tôi tôi còn chưa tính số với cậu đâu, thế thì hôm nay tính luôn một thể vậy, muốn phế tay hay phế chân?”

Giọng nói của anh âm u khó lường.

Dương Tử Hiên nghe vậy trố mắt nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh, anh muốn làm gì.”

“Động thủ.”

Dương Tử Sâm không nói hai lời ra lệnh cho Tiểu Khải.

Tiếu Khải không chút nương tay, phút chốc trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc của xương cùng tiếng la hét đau đớn: “Aaaa.”

Căn phòng được cách âm rất tốt bên trong chỉ nghe được tiếng gõ cửa còn bên ngoài hoàn toàn không nghe được gì.

Lại nói trên tâng này cũng chỉ có một mình văn phòng chủ tịch, ai đó muốn nghe cũng rất khó.

Mà lúc này ở nhà họ Dương lại có một vị khách đến, không ai khác chính là ông Cao, ông nội của Cao Kỳ Anh.

Ngoài phòng khách ngoài hai ông lão ra còn có bà Xuân, Cao Kỳ Anh và Bạch Ngọc Lan.

Ông Dương là người mở lời trước: “Lão Cao, hôm nay ông đến là thăm cháu gái sao?”

“Trước là thăm sau là có chuyện muốn nói.”

Ông Cao tuy cùng tuổi với ông Dương đều sáu mươi tuổi nhưng lúc này trông ông ấy lại già đi rất nhiều.

Ở đây ngoài Cao Kỳ Anh ra thì ai cũng nghỉ hoặc điều ông Cao muốn nói, Bạch Ngọc Lan ngồi một bên cũng mang máng đoán ra được chuyện gì, cô chỉ lẳng lặng theo dõi sự việc.

“Ông uống hớp trà đi rồi nói.”

Ông Dương mặc dù ngờ vực nhưng cũng không gấp gáp, người đến là khách mời trà bánh trước rồi sau đó từ từ nói.

Ông Cao nâng ly trà lên uống một hớp lại nhanh chóng để xuống đi vào việc chính: “Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của Kỳ Anh và chồng nó, tôi muốn làm chủ cho hai đứa nó ly hôn.”

“Ông nói gì cơ?”

Ông Dương sửng người một lúc, còn bà Xuân có bất ngờ trong chớp nhoáng nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi biết hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu lại ly hôn thì sẽ có nhiều tai tiếng nhưng tôi để ý đến điều này, cuộc đời tôi chỉ còn lại đứa cháu gái này thôi, chồng nó không thể yêu thương bảo vệ nó thì tôi sẽ đưa nó nó về chăm sóc, tôi không thể để cháu gái tôi chịu tổn thương nào nữa, ông Dương, mong ông thông cảm cho.”

Ông Cao khàn giọng nói, từng câu từng chữ vô cùng tha thiết.

“Lão Cao, có gì thì từ từ nói, tôi biết vụ việc lân trước đã khiến ông vô cùng tức giận nhưng cũng không thể vì thế mà để hai đứa nó ly hôn được, chuyện kết hôn đâu phải chuyện đùa.”

Ông Dương lên tiếng phản đối.

“Ông à, chuyện này là cháu muốn, ông nội chỉ là đứng ra nói giúp cháu thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play