Chương 226

“Ai cho phép anh vào đây?”

Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông đang cầm chai rượu đứng ngoài cửa hỏi, Dương Tử Hiên này quả thật là quá tùy tiện rồi.

“Tôi nghĩ chị dâu ở trong phòng sẽ cô đơn nên đến uống rượu với chị, không nghĩ Kỳ Anh cũng ở đây, nếu không ba chúng ta cũng uống thế nào?”

Dương Tử Hiên như có như không nhìn hai người phụ nữ sắc mặt khó coi ở bên kia, lại rất tự nhiên đi vào tiện thể đóng cửa khóa chốt.

Hành động này của hắn lại khiến toàn thân Bạch Ngọc Lan càng thêm lạnh lẽo: “Cậu có biết hành động này của mình là gì không?”

Nửa đêm nửa hôm em chồng vào lại xông vào phòng chị dâu khác nào là hành vi bại hoại, chưa kể trong phòng còn có vợ của hắn, Dương Tử Hiên đúng là muốn chết mà, Bạch Ngọc Lan càng nghĩ càng tức giận.

“Hành động gì, tôi chỉ muốn an ủi em mà thôi, đáng lẽ em phải cảm ơn tôi mới đúng chứ, sao lại tức giận như vậy.”

Dương Tử Hiên một bộ dạng cờ lơ phất phơ không khác nào mấy tên lưu manh ngoài chợ.

“Dương Tử Hiên, anh vô sỉ, Bạch Ngọc Lan là chị dâu của anh, anh lại mở miệng nói mấy lời ve vãn tán tỉnh này sao, anh có để tôi vào mắt hay không.”

Cao Kỳ Anh không nghe nổi nữa đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Dương Tử Hiên hét lớn, cô ta biết nói điêu này là dư thừa nhưng cô ta thật sự không nhịn nổi nữa rồi, càng nghe lòng càng ớn lạnh.

“Ha, tôi vô sỉ thì sao, hôm nay tôi lại muốn vô sỉ đấy, cô làm gì được tôi.”

Dương Tử Hiên cũng không ra vẻ là một người chồng chuẩn mực trước mặt Cao Kỳ Anh nữa hắn hoàn toàn bộc lộ bản chất của mình.

“Bốp.”

Một cái tát rơi xuống má của Dương Tử Hiên, mà cái tát này chính là do Cao Kỳ Anh đánh, cô ta biết Dương Tử Hiên bỉ ổi, xấu xa lại không nghĩ anh ta xấu xa đến mức này.

Dương Tử Hiên bị đánh bất ngờ ôm má lạnh lùng nhìn Cao Kỳ Anh: “Cô đang làm cái gì, cô dám đánh tôi sao?”

“Có cái gì mà không dám nếu có thể tôi còn muốn thiến anh kìa.”

Cao Kỳ Anh cười lạnh nói.

“Muốn thiến tôi không dễ như vậy đâu con đàn bà khốn nạn.”

Dương Tử Hiên giơ tay lên muốn trả lại một cái tát cho cô nhưng bị Bạch Ngọc Lan nhanh tay bắt lấy bàn tay to lớn kia của hắn.

“Dương Tử Hiên, tôi cho cậu một cơ hội mau cút khỏi phòng tôi nếu không Cao Kỳ Anh không thiến được cậu nhưng tôi có thể, cậu tin không?”

Bạch Ngọc Lan gắn từng chữ.

Đối diện với con ngươi lạnh lùng của Bạch Ngọc Lan Dương Tử Hiên dường như còn chưa biết sợ, phớt lờ cô nói: “Còn chưa uống rượu với em làm sao có thể đi được.”

Bạch Ngọc Lan cười lạnh lúc này cô không nói nữa mà trực tiếp ra tay, lên gối thúc thẳng vào giữa háng Dương Tử Hiên sau đó bắt lấy vai trái của hắn vật thật mạnh xuống đất một cách không thương tiếc.

Cao Kỳ Anh trố mắt nhìn cảnh này, ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng hả dạ: “Đánh hay lắm.”

Dương Tử Hiên nằm dưới đất co quắp đau đớn đến run người nhưng vẫn có thể trợn ngược mắt nhìn Cao Kỳ Anh một cái: “Cô, cô chờ đó cho tôi, thứ đàn bà vô dụng.”

“Còn nói được sao, có cân tôi cho cậu méo miệng luôn không?”

Bạch Ngọc Lan híp mắt lạnh lùng nói.

“Được…

Được làm…

ngày này…

tôi nhớ…”

Dương Tử Hiên khó khăn lắm mới nói được mấy chữ.

“Nói nhiều quá, cho cậu năm phút cút cho tôi, nếu không tôi làm thật đừng có kêu cha gọi mẹ.”

Bạch Ngọc Lan bày ra tư thái chị đại năm nào, mặc dù trên người mặc một bộ đồ có thể coi là thục nữ, nhưng mà đây mới chính là cô.

Dương Tử Hiên đau như muốn ngất xỉu tại chỗ lết còn sợ không lết được chứ nói gì đến chuyện cút ra ngoài.

Thấy Dương Tử Hiên bất động Bạch Ngọc Lan lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: “Chồng của cô, cô tự xử đi, tôi ra ngoài chờ Tử Sâm.”

Nói rôi Bạch Ngọc Lan với lấy cái áo khoác đi ra ngoài, cô thật không muốn nhìn người này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play