Chương 157

Bà Xuân nhìn biểu hiện của cô lúc xem thực đơn không khỏi lên tiếng khinh bỉ.

Bạch Ngọc Lan không để ý đến bà ta lại tiếp tục xem xét, qua mười phút sau vân chưa xem xong bà Xuân mới mất kiên nhẫn nói: “Cô còn muốn xem đến khi nào.”

“Con chưa hiểu sự đời nên cân phải xem nhiều hơn, phiên mẹ chờ con chốc lát rồi.”

Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm nói, mắt vẫn dám vào thực đơn.

“Cô, không có giáo dưỡng lại ăn nói với mẹ chồng như vậy.”

“Con được dạy dỗ rất đàng hoàng, luôn kính trên nhường dưới đối với mẹ cũng rất tôn trọng, không biết mẹ đang bất mãn điều gì vậy? Lễ nào mẹ quên bản ghi âm kia rồi sao?”

Bị người săm soi Bạch Ngọc Lan muốn xem tiếp cũng không được đành để bản thực đơn xuống.

“Có đứa con dâu nào lại đe dọa mẹ chồng như cô không?”

Nhắc đến đoạn ghi âm bà Xuân lại dãy lên đanh đách.

“Mẹ nói quá rồi, con đâu có đe dọa mẹ chỉ nhắc nhở mẹ một chút thôi mà.”

Bạch Ngọc Lan chớp mắt nói, lại xem biểu hiện của mẹ chồng mình.

Ngày tháng tới phải đối phó với người này đúng là có chút mệt mỏi, theo cô thấy bà Xuân chỉ là muốn ra vẻ mình là chủ của ngôi nhà này, lúc trước ai nấy đều nghe lời bà ta nên bà ta đã quen rồi bây giờ có người bật lại bà ta hoàn toàn không kiềm chế được tính tình.

“Hừ, chờ đó mà xem, Bạch Ngọc Lan, tôi xem cô tác quái ở nhà này được bao lâu.”

Bà Xuân nói xong một câu liên tức giận rời khỏi ghế cũng không có ý định giúp Bạch Ngọc Lan, bà ta đưa cho cô hai quyển sổ để cô làm gì thì làm.

Nói thật nhìn hai quyển sổ trên bàn cô liếc sơ một cái là có thể hiểu tuy cô chưa bao giờ quản gia nhưng mấy công việc bếp núc cô vẫn đảm đương được.

Bạch Ngọc Lan mất một buổi sáng mới sắp xếp mấy chuyện trong phòng bếp, trước nay thế nào cô vẫn để yên như thế chỉ là thay đổi một số chỗ thôi.

Cuộc họp cổ đông của tập đoàn Dương thị diễn ra trong vòng ba tiếng đồng hồ, lần này ông Dương quay lại đã khiến không ít người kinh ngạc, buổi sáng thứ hai vừa mới lên công ty liên bị triệu đi họp cổ đông gấp khiến lòng người hoang mang.

Trong buổi họp cổ đông đa phần là ông Dương hỏi mấy người bên dưới thưa nhưng mà bọn họ chỉ là trả lời cho có lệ, ông Dương chỉ cần liên sơ một cái liên biết, đến khi hỏi bốn cổ đông quan trọng trong công ty thì bọn họ lại trở nên thở dài thườn thượt, Ngược lại có rất nhiều người khen năng lực làm việc của Dương Tử Hiên, nào là nói từ ngày có hắn công ty phát triển rất mạnh, nào là hắn có những ý tưởng đột phá, vân vân và mây mây.

Ông Dương buồn bã nhận ra một điều công ty đang dần bị tha hóa bởi Dương Tử Hiên, mấy bản báo cáo nghiệm thu ông cầm trên tay bản nào cũng đều vô cùng chỉn chu không tìm ra được lỗ hổng, ông không thể không thừa nhận Dương Tử Hiên cũng là một hạt giống tốt, có điêu hắn đối với công ty lại có ý đồ xấu có tốt đến mấy cũng vô dụng.

Ông Dương hỏi mấy câu trọng điểm xong lại để Dương Tử Hiên chủ trì cuộc họp ông lại ở một bên quan sát, dáng vẻ của hắn lúc điều hành cuộc họp làm ông lại nhớ đứa đứa cháu trai Dương Tử Sâm của mình, nếu như thẳng bé thì tốt rồi, đáng tiếc.

Dương Tử Hiên không biết suy nghĩ của ông Dương hẳn đứng trước màn hình chiếu dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa tự tin, rất ra dáng một nhà lãnh đạo tài ba khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Hắn đứng ở vị trí này cũng được gần một năm rồi nên bao nhiêu sở trường cùng khát vọng hắn đã sớm bộc lộ ra.

Cuộc họp này chỉ là một phép thử của ông Dương mà thôi, ông đã biết những điều cần biết rồi cũng không chú trọng đến cuộc họp này nữa.

Mười một giờ rưỡi Bạch Ngọc Lan rốt cuộc làm xong ba món ăn cùng một món cạnh, bởi vì buổi trưa mọi người tự túc mà ông Dương cũng không về nên cô đã tự làm riêng cho Dương Tử Sâm và mình một vài món rồi đem đến căn nhà gỗ.

Người giúp cô mang là A Đào, là phụ bếp trong nhà bếp, năm nay hai mươi tuổi, cô gái này mới được nhận vào làm từ tuân trước, tính tình hiền lành lại chăm chỉ nên Bạch Ngọc Lan rất mến cô bé.

“Đại thiếu phu nhân, có phải đại thiếu gia rất đáng sợ không?”

A Đào đi bên cạnh Bạch Ngọc Lan thấp thỏm hỏi.

“Ô, có phải cô đã nghe mấy lời đồn đại của mấy người hầu kia hay không?”

Bạch Ngọc Lan không đoán cũng bếp, đám người kia hễ rảnh rang là bàn tán về anh và cô, còn nghĩ rằng cô không biết chẳng qua là cô không thèm để ý thôi.

“Vâng, bọn họ đều nói đại thiếu gia hung dữ, đại thiếu phu nhân lại hống hách.”

A Đào như một cô bé ngây thơ nói ra những gì mình nghe thấy.

“Vậy cô cảm thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Lan không trả lời mà hỏi ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play