Chương 147

Bạch Ngọc Lan cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô lại cố tình tiến sát vào người anh còn không ngừng dãy dụa liên tục.

“Ngọc Lan, yên tĩnh một chút.”

Dương Tử Sâm đè cô lại khàn giọng nói.

“Tử Sâm, chúng ta không phải là vợ chồng sao, anh cũng thừa nhận em rồi còn e ngại cái gì? Em luôn sẵn sàng chỉ chờ có anh thôi đó.”

Bạch Ngọc Lan khẽ nói vào tai anh dụ hoặc đồng thời vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vành tai anh một cái.

Lập tức Dương Tử Sâm trở nên căng thẳng, yết hầu không ngừng lên xuống, Bạch Ngọc Lan nhân cơ hội anh lơ là lân mò vào trong áo của anh đụng chạm với cơ bắp săn chắc, đêm nay cô nhất định biến anh là của cô, lúc trước anh còn lấn cấn trong lòng nên cô cho anh thời gian bây giờ anh đã nhận định cô rồi còn muốn trốn sao, đó là chuyện không thể nào.

“Ngọc Lan, đừng như vậy, chúng ta…”

Anh vừa thốt một câu bắp đùi của cô lại cạ vào nơi nào đó đang dần dần nhô lên khiến Dương Tử Sâm xém chút không kìm được thất thố.

“Anh nghĩ thế nào em không biết nhưng mà em chờ anh đã rất lâu rồi, anh còn muốn em chờ anh đến khi nào, Dương Tử Sâm, đừng nói với em anh còn tự ti về bản thân mình, lý do này em không chấp nhận.”

Bạch Ngọc Lan ép sát từng bước, quyết không buông tha cho anh.

Không thể không nói Bạch Ngọc Lan đã nói đúng một nửa, mặc dù anh chấp nhận cô là vợ mình nhưng với cơ thể này của anh anh lại không chắc có thể thỏa mãn hay mang đến hạnh phúc cho cô hay không.

Dương Tử Sâm hít sâu một hơi bắt lấy cái chân lộn xộn của cô nặng nề nói; “Ngọc Lan, cho tôi thêm chút thời gian có được hay không.”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không lộn xộn nữa mà hỏi: “Cụ thể là bao lâu? Dương Tử Sâm anh thật biết cách dày vò em.”

“Xin lỗi, là do tôi không tốt, chờ tôi thêm mấy ngày nữa được không?”

Dương Tử Sâm khó có lúc dỗ dành phụ nữ như thế này, đừng nói anh không biết cách dỗ dành cho dù biết anh chưa chắc đã dỗ nhưng người phụ nữ trong lòng lại khác, cô là người anh muốn sống chung cho nên đối với cô anh vô cùng thận trọng từng chút một, bởi vì cô quá tốt đẹp anh không muốn tổn thương cô.

Bạch Ngọc Lan tuy trong lòng giận dữ nhưng cô biết anh vẫn chưa sẵn sàng làm chuyện này với mình, cô cũng không muốn ép anh, bao nhiêu sự quyết tâm coi như đổ bể.

“Hừ, anh nghĩ chỉ một câu xin lỗi là xong sao?”

Bạch Ngọc Lan hậm hực một câu, người đàn ông này đúng là biết cách khiến người khác tức điên.

“Anh sẽ đền bù cho em.”

Dương Tử Sâm thấy cô không quấy nữa mới thở nhẹ một hơi.

“Đền bù thế nào?”

Người đàn ông dám nói hai từ đền bù cô muốn xem anh làm sao đền bù.

“Anh tạm thời không nghĩ ra nhưng nếu em muốn cái gì anh đều có thể cho em.”

Dương Tử Sâm đúng là kiểu người lQ maximum mà EQ thì bằng không, trong trường hợp này anh quả thật không biết lấy lòng phụ nữ, ngay cả làm thế nào để đền bù anh cũng không thể nghĩ ra.

Bạch Ngọc Lan thật sự bị anh làm cho bốc khói: “Thế mà anh còn nói được, em nói em muốn anh anh có cho em không?”

Bạch Ngọc Lan cố tình làm khó anh, ai biểu anh là người khởi xướng đền bù trước.

Trong lúc nhất thời Dương Tử Sâm lâm vào quẫn bách, anh muốn tránh đi điêu này mới bảo đền bù cho cô bây giờ cô lại bật ngược lại anh bắt đầu trở nên bối rối.

Trong suốt hai mươi tám năm qua đây là lần đầu tiên anh thất thế trước một người phụ nữ, lại không biết phải tìm đường lui cho mình như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play