Chương 144

“Cũng gần như vậy, chỉ còn thiếu một người nữa thôi nhưng rất nhanh lão ta cũng phải giao cổ phần ra.”

Dương Tử Hiên vô cùng tự tin, theo kế hoạch của hắn thì việc thâu tóm tập đoàn Dương thị chỉ trong một sớm một chiều.

“Như vậy thì quá tốt rồi, mẹ sẽ nhịn Bạch Ngọc Lan thêm mấy ngày nữa sau đó thì sẽ cho cô ta trả giá.”

Bà Xuân cười gắn nói.

Hai mắt Dương Tử Hiên khẽ híp lại, hắn không nghĩ Bạch Ngọc Lan vậy mà lại là người phụ nữ khó đối phó, có điều tính cách này của cô ta lại khiến tính chinh phục đàn ông của hẳn trỗi dậy, còn tưởng là con mèo hoang dễ đối phó không ngờ lại là cọp khó bắt.

“Mẹ, bên phía Dương Tử Sâm thế nào?”

“Hắn sao, dạo gần đây vô cùng yên tĩnh, phải rồi nó với Kỳ Anh đụng mặt nhau nó lại không kiềm được tính tình để thằng nhóc bên cạnh nó xô ngã con bé.”

“Anh ta thế mà nỡ đối xử với Cao Kỳ Anh như vậy sao, lẽ nào đã không còn tình cảm?”

Dương Tử Hiên nghi hoặc, mục đích hắn cưới Cao Kỳ Anh là để công kích Dương Tử Sâm bây giờ anh ta không còn tình cảm nữa vậy hắn cưới cô ta về để làm gì? Bà Xuân không hiểu mục đích của Dương Tử Hiên lại nói: “Không còn tình cảm thì có liên quan gì, Tử Hiên, Kỳ Anh là vợ của con, hơn nữa cô ta cũng có thai rồi, chẳng lẽ con muốn vợ mình với người đàn ông khác có quan hệ mập mờ sao?”

“Mẹ không hiểu, nếu Dương Tử Sâm còn yêu Cao Kỳ Anh con mới có thể cùng cô ấy ân ái trước mặt anh ta.”

Nhưng mà xem ra lòng của anh ta đã thay đổi rôi, vậy hắn cũng nên thay đổi đối tượng một chút.

Trong căn nhà gỗ Bạch Ngọc Lan bận rộn trang hoàng lại căn phòng, đầu tiên cô mở tất cả các cánh cửa ra cho ánh sáng chiếu vào sau đó bê cái bàn mình đã chuẩn bị mang vào đặt cách bàn của Dương Tử Sâm một cánh tay, trên bàn cô đặt một bình hoa ly cùng những dụng cụ cần thiết cho việc vẽ của mình, xung quanh bốn bức tường cô treo thêm mấy bức tranh phong cảnh cùng vài vật dụng cần thiết.

Xong xuôi mọi thứ cũng gần trưa, nhìn căn phòng mình vừa sắp xếp xong cô vô cùng hài lòng, như vậy mới có chút sức sống.

Tiếp theo chỉ cần gọi ai đó đến đây là được, nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan lại lấy điện thoại ra bấm số gọi.

Năm phút sau Bạch Ngọc Lan nghe thấy tiếng xe lăn đi đến cô vui mừng xoay người lại nở nụ cười chào đón với người đàn ông ngôi trên xe lăn.

“Hoan nghênh đến nhà mới của chúng ta.”

 

Dương Tử Sâm không nhìn căn nhà mà nhìn nụ cười như ánh nắng ban mai của cô, người phụ nữ này dù cười thế nào cũng cảm thấy thật tỏa sáng, chói mắt.

“Tử Sâm, anh đang nhìn gì vậy?”

Phút chốc khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan kê sát vào mặt Dương Tử Sâm, anh giật mình hơi tránh né một chút, khuôn mặt cũng không tự chủ đỏ lên.

“Không có gì, vào thôi.”

Dương Tử Sâm cố ý nói sang chuyện khác để giấu đi bối rối trong lòng.

Bạch Ngọc Lan tránh sang một bên để anh đi vào, cô đã mất một buổi sáng để thay đổi căn phòng này anh hẳn sẽ thích đi.

Dương Tử Sâm nhìn căn phòng một lượt lại dừng mắt trên bàn của mình, ở đó có đặt mấy mô hình nhỏ cùng những thứ cần thiết, anh càng nhìn càng cay mắt, cô biết anh đang làm gì sao? “Thế nào, có hợp ý anh hay không?”

Bạch Ngọc Lan dò hỏi.

“Ừm.”

Dương Tử Sâm thốt ra một từ trong cổ họng lại di chuyển bánh xe tới nơi đó.

Bạch Ngọc Lan theo sau lại nói: “Từ nay chúng ta sẽ làm việc chung cùng nhau ở nơi này, anh nói có được không?”

Chiếc xe dừng lại trước bàn gỗ, Dương Tử Sâm hai tay giữ vững thành xe lăn lại nhẹ nhàng nói: “Được.”

Nếu cô muốn như thế anh sẽ cùng cô vậy, điêu này không có gì không tốt, trong lòng anh ngược lại có chút chờ mong.

“Vậy bắt đầu từ hôm nay được không, còn nữa anh cũng phải dành thời gian dạy tiếng pháp cho em.”

Bạch Ngọc Lan được nước lấn tới.

“Em muốn thế nào cũng được.”

Dương Tử Sâm có chút sủng nịch nói.

Bạch Ngọc Lan ngược lại cảm thấy là lạ, anh cũng có lúc chiêu theo người khác vậy sao thế nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

“Thế thì học luôn bây giờ được hay không?”

Bạch Ngọc Lan vốn dĩ chỉ thử hỏi thôi không ngờ Dương Tử Sâm vậy mà mỉm cười nói: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play