Chương 140

“Nào có chuyện đó, Ngọc Lan còn đừng có đổ oan cho mẹ…”

“Đến giờ phút này rồi mà mẹ còn chối à, thế thì cứ để ông nội đi điều tra một chút không phải sẽ rõ sao nhưng mà con khuyên mẹ chồng nên thành thật đi, nếu như mẹ nhận lỗi với con con còn có thể suy nghĩ có nên bỏ qua cho mẹ hay không?”

Bạch Ngọc Lan thâm trâm nói.

“Mày, mày dám uy hiếp tao, Bạch Ngọc Lan, mày giỏi lắm.”

Bà Xuân không nhịn được tức giận đứng bật dậy.

“Mong mẹ chồng hiểu rõ tình trạng của mình lúc này mẹ có tức giận cũng không giải quyết được gì, bây giờ mẹ lựa chọn đi nhận lỗi với con hay là…”

Bạch Ngọc Lan chơi đùa với chiếc điện thoại lại đưa mắt nhìn bà Xuân.

“Có là cái thá gì mà bắt mẹ phải nhận lỗi với cô.”

Cao Kỳ Anh ở bên cạnh không nhận được bênh vực mẹ chồng.

Nhưng mà lời bênh vực của cô ta không được bà Xuân khen ngợi ngược lại càng khiến bà ta tức giận hơn: “Im miệng cho ta.”

Cao Kỳ Anh bị quát giật mình hoảng sợ, trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng cô ta đứng về phía mẹ chồng tại sao lại bị bà quát? Bà Xuân uất hận thở phì phò mấy hơi lấy lại bình tĩnh, Bạch Ngọc Lan cũng không vội để bà ta có thời gian suy nghĩ cô lại rớt ly trà đưa đến bên miệng người đàn ông tâm tính bất định bên cạnh/ “Tử Sâm, uống miếng nước đi.”

Dương Tử Sâm theo bản năng nhấp một hớp ánh mắt vẫn tràn đầy giận dữ, xem ra anh tức giận cũng không nhẹ, Bạch Ngọc Lan cũng không đoán ra được anh tức giận vì điều gì, chỉ là cô vẫn có cách xoa dịp anh.

Qua một lúc lâu bà Xuân dường như đã suy nghĩ xong lại nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Lan nén giận nói: “Cô rốt cuộc muốn gì?”

“Con dâu chỉ muốn mẹ chồng nhận lỗi về mình thôi, không có ý gì khác mẹ chồng nghĩ nhiều rồi.”

Bạch Ngọc Lan cười nhạt một tiếng, bà Xuân đang sợ hãi đây mới là điều mà cô muốn.

“Nhận lỗi? Tôi là mẹ chông của cô đấy, đời nào có trưởng bối nào lại đi nhận lỗi với hậu bối.”

Bà Xuân năm chặt hai tay nghiến răng nói.

“Làm sai thì phải nhận lỗi điều cơ bản này đứa trẻ ba tuổi còn biết lẽ nào mẹ chồng sống đến từng này tuổi rồi còn không hiểu.”

Trong giọng nói của Bạch Ngọc Lan không giấu được vẻ mỉa mai.

“Cô.”

Bà Xuân hít một ngụm khí lạnh, cả người đứng không vững, lại lạnh lùng nói: “Được, nếu tôi nhận lỗi rồi cô sẽ xóa đoạn ghi âm đó sao?”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười nhẹ một tiếng: “Mẹ nghĩ dễ dàng như vậy sao, mẹ nhận lỗi xong con cũng phải xem thái độ của mẹ thế nào đã sau đó mới quyết định có xóa đi hay không, còn tạm thời con vẫn sẽ giữ đoạn ghi âm này lại.”

“Mày, mày đừng ép người quá đáng, tao xin lỗi mày là đã nể mặt mày lắm rồi.”

“Nể mặt con hay mẹ đang sợ hãi? Mẹ chồng, con khuyên mẹ nên suy nghĩ lợi hại trong đó, có xin lỗi hay không tùy mẹ quyết định, bản ghi âm này con giao cho ông nội chắc rồi.”

Bạch Ngọc Lan nói xong định đứng dậy rời đi thì bà Xuân lớn giọng gọi lại.

“Đứng lại đó, tao xin lỗi mày còn không được sao.”

Bước chân của Bạch Ngọc Lan hơi khựng lại, xoay đầu mỉm cười: “Vậy thì con dâu đứng đây chờ mẹ cúi đầu nhận lỗi.”

“Mày…”

Bà Xuân run cả người mặt từ xanh thành đỏ “Hửm, mẹ chồng cứ nói, chỉ là một câu xin lỗi thôi không khó đâu, mẹ chồng làm được thì chuyện này dừng ở đây.”

Bà Xuân đã sắp không chịu nổi rồi nhưng trước sự uy hiếp của Bạch Ngọc Lan bà ta không còn cách nào khác chỉ có thể cười làm lành: “Ngọc Lan, mọi chuyện là do mẹ sai, mẹ đã hiểu nhầm con nên nhất thời hồ đồ thuê người bắt cóc con, con tha thứ có mẹ được không?”

Bạch Ngọc Lan trong lòng cười nắc nẻ, đúng là làm khó cho bà ta phải nói ra hai chữ tha thứ.

“Ai da, mẹ chồng đã thành tâm như vậy con dâu làm sao sẽ lại không tha thứ, có điều chuyện của con và mẹ coi như giải quyết xong nhưng chuyện của Cao Kỳ Anh và chồng con vẫn còn chưa xong đâu.”

Bạch Ngọc Lan nhe răng nói, nghĩ cô có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy sao, dám ức hiếp người đàn ông của cô phải trả giá.

“Bạch Ngọc Lan đừng được voi đòi tiên, cô nói vậy là có ý gì?”

Bà Xuân bất bình, trong lòng đã vô cùng khuất nhục.

“Mẹ nên hỏi cô ta mới đúng, lúc con vừa về đến nơi đã nghe thấy cô ta buông lời nhục mạ Tử Sâm, những lời nói đó thế nào con không tiện nói ra bởi vì nó quá khó nghe, con muốn cô ta phải quỳ trước mặt Tử Sâm nói xin lỗi anh ấy.” Bạch Ngọc Lan cứng rắn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play