Chương 137

Cô bừng tỉnh quay đầu lại rồi cười gượng nói: “Cái đó, cam hỏng mất rồi.”

“Tôi không muốn ăn.”

Giọng điệu của anh có chút bất định khiến Bạch Ngọc Lan trong lòng chột dạ.

Dương Tử Sâm lại liếc mắt với Tiểu Khải nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Tiểu Khải bước ra khỏi cửa còn nhận tiện đóng cửa lại giúp hai người.

Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại anh và cô, Bạch Ngọc Lan tay chân có chút luống cuống lần đầu tiên cô cảm thấy có chút căng thẳng khi đối diện với anh.

“Lại đây.”

Giọng nói của Dương Tử Sâm không thay đổi vẫn trâm trâm như cũ.

Bạch Ngọc Lan bước tới chỗ anh lúc gần đến nơi lại bị anh bắt lấy cô tay phải, lúc cô chưa kịp phản ứng thì anh đã tháo từng lớp băng ra, qua hai lớp liên nhìn thấy vết máu rõ rệt, Bạch Ngọc Lan hơi nghiêng mặt đi lại nghe anh lạnh lùng nói: “Đây là vết xước nhỏ mà em nói sao?”

Dương Tử Sâm nhìn vết thương vừa dài vừa chói mắt trên cánh tay cô sắc mặt trở nên tối sâm.

Bạch Ngọc Lan nuốt nước miếng tiếp tục giải thích: “Cú ngã quá mạnh nên…”

“Đừng nói dối đây là vết dao.”

Dương Tử Sâm lên tiếng cắt ngang lời nói dối vụng về của cô, anh cũng không phải mù mà không phân biệt được, người phụ nữ này còn cố tình giấu anh sao.

“Sao, sao anh biết hay vậy.”

Bạch Ngọc Lan đổ cả mồ hôi hột lại có chút rụt rè, bình thường cô hung hăng với anh bao nhiêu bây giờ lại như một con mèo ngoan ngoãn.

Dương Tử Sâm không trả lời chỉ lườm cô một cái: “Em còn không nói thật.”

Bạch Ngọc Lan thở dài biết mình không thể tìm cớ được nữa cô chỉ có thể nói toàn bộ sự việc cho anh, lúc nói còn không quên chú ý đến vẻ mặt của anh.

Thật sự sắc mặt không mấy tốt đẹp, muốn bao nhiêu âm trâm có bấy nhiêu âm trầm.

“Tử Sâm, anh không sao chứ?”

Bạch Ngọc Lan lo lắng hỏi, cô không thích nhìn vẻ mặt này của anh.

Bất thình lình cả người cô bị kéo lại, trong một giây liền nằm trong vòng tay của người đàn ông nào đó, bên tai lại thoang thoảng hơi thở của người đàn ông: “Ngọc Lan, là tôi liên lụy em.”

“Anh đang nói cái gì, chúng ta là vợ chồng có gì mà liên lụy chứ, bọn họ em còn đối phó được, anh đừng lo lắng.”

Bạch Ngọc Lan trong lòng vui vẻ vì anh quan tâm đến mình, nói vậy là trong lòng anh đang dân dân có cô.

Dương Tử Sâm càng siết chặt cô hơn, nếu như cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối thì sợ rằng đã sớm bị bọn họ hại rồi, nghĩ đến đây tâm tình của Dương Tử Sâm chợt lắng xuống.

Bạch Ngọc Lan hiểu một phần nào đó tâm tình của anh, anh khẳng định vô cùng khó chịu cô không muốn anh nghĩ nhiều lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, lúc nãy em thấy Tiểu Khải rất khá, cậu ta có học võ hay rèn luyện cơ thể sao?”

“Thể chất của Tiểu Khải đặc biệt cậu ta không có khái niệm về sức nặng, mọi thứ đối với cậu ta đều rất nhẹ nhàng.”

Dương Tử Sâm khàn giọng trả lời.

“Trên đời này còn có người như vậy sao, nghe nói cậu ta là ông nội kiếm cho anh, kể ra ông nội cũng thật lợi hại.”

Bạch Ngọc Lan không khỏi tấm tắc.

“Ban đầu ông nội thấy Tiểu Khải ngất ở bên đường nên đã mang về đây, sau đó cậu ta muốn ở lại nên ông đưa đến bên cạnh tôi, ông cũng không biết thể trạng của Tiểu Khải.”

“Nói vậy là do anh phát hiện ra sao, làm sao mà anh có thể biết?”

Cô có chút tò mò.

“Một lần có người đến làm phiền tôi tôi để Tiểu Khải xử lý, cậu ta đã làm như vừa rồi.”

Dương Tử Sâm kể lại, cơ thể cũng thả lỏng hơn một chút.

“Chỉ có vậy anh đã phát hiện ra sao?”

Dương Tử Sâm lắc đầu: “Không hẳn, tôi thử cậu ta thêm hai ba lần nữa mới khẳng định.”

“Cũng may lúc đầu anh không bảo cậu ta xách em ra ngoài nếu không chắc em không gãy xương cũng nằm liệt giường.”

Bạch Ngọc Lan nửa đùa nửa thật nói, lúc nãy Cao Kỳ Anh còn may mắn có đệm lưng còn cô nếu bị ném ra hậu quả cũng chỉ có thế.

Anh nghe cô nói lại nảy sinh trêu chọc: “Cậu ta không phải đối thủ của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play