Chương 134

“Trời đất, quan hệ giữa cậu và bà Xuân bất hòa đến mức này sao? Đúng là gả vào hào môn không dễ dàng.”

Lê Phương không khỏi chặc lưỡi.

“Tớ không bất hòa với bà ta, là bà ta rảnh rỗi thích kiếm chuyện thôi.”

Bạch Ngọc Lan khuấy ly nước cam chán nản nói.

“Thế cậu có cách gì đối phó với bà ta chưa?”

Lê Phương có chút hí hửng, theo như cô biết với tính cách của Ngọc Lan sẽ không để người khác đè đầu cưỡi cổ mình.

“Tớ đã ghi âm lời nói của tên kia lại rồi, trước mắt cảnh cáo bà ta một chút, nếu lần sau bà ta còn dám động tay động chân thì hậu quả tự gánh.”

Lê Phương võ bốp vào vai cô một cái: “Không hổ là Bạch Ngọc Lan, đủ cường hãm đúng là chỉ có cậu mới dám bước vào hào môn mà không sợ chết.”

Lúc này Lê Phương lại nhìn thấy bịch thuốc trên bàn liền hỏi: “Cậu bị ốm hay sao mà phải mua thuốc?”

“Không phải cho tớ, là cho Tử Sâm.ê”

“A, Dương đại thiếu gia bị làm sao lại phải đích thân cậu đi mua thuốc.”

Lê Phương có hơi tò mò.

“Đây là thuốc uống định kỳ của anh ấy, nghe người bên cạnh anh ấy nói thuốc này có thể ổn định tinh thân, áp chế lại tính tình nóng nảy của anh ấy, còn điều tiết thanh nhiệt cơ thể.”

“Vậy có tác dụng gì không?”

Lê Phương bâng quơ hỏi.

“Ừm, gần đây tớ thấy tính tình của anh ấy dịu đi rất nhiều, không còn cáu gắt như lúc trước nữa, nói vậy cũng coi như có hiệu quả đúng không?”

“À, vậy sao, để tớ xem một chút được không.”

Lê Phương đề nghị, lúc trước điều dưỡng cho Dương Tử Sâm cô cũng cho anh ta dùng thuốc ổn định tinh thân nhưng không mấy hiệu quả nên cô muốn xem thử đơn thuốc này như thế nào.

Bạch Ngọc Lan đẩy bọc thuốc về phía Lê Phương, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ xem một chút cũng chẳng sao.

Trên đơn có năm loại thuốc, Lê Phương xem xét rất kỹ lại bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt có chút trầm trọng.

Bạch Ngọc Lan cũng nhìn ra biểu hiện của cô ấy nên hỏi: “Sao vậy?”

“Đơn thuốc này có vấn đề.”

Lê Phương nói một câu khiến sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng theo đó trở nên trầm trọng.

“Cậu nói đi, có vấn để ở chỗ nào?”

“Năm loại thuốc này đều là thuốc chống rối loạn thần kinh nhưng có một loại thuốc nếu dùng chung với bốn loại thuốc còn lại sẽ gây trầm cảm hoặc gây kích thích thân kinh hơn, chính là viên thuốc màu trắng này.”

Lê Phương đẩy một vỉ thuốc về phía Bạch Ngọc Lan rồi nói tiếp: “Nó có tên là sertraline, có công dụng điều trị chứng lo âu hoảng sợ nhưng có tác dụng phụ là gây trầm cảm lại dùng với bốn loại thuốc này càng thêm trầm trọng hơn.”

Lê Phương dứt lời sắc mặt của Bạch Ngọc Lan không thể nào tốt hơn, cô nghe Tiểu Khải nói anh dùng thuốc này nửa năm rồi chẳng trách tính tình lại nóng nảy như vậy, cô nói mà một người điềm tĩnh như anh sao lại vì một đả kích mà trở nên mất kiểm soát, hóa ra là có nguyên nhân cả.

“Ngọc Lan cậu không sao chứ?”

Lê Phương thấy vẻ mặt của cô càng ngày càng thâm trâm có chút không chịu nổi lên tiếng.

“Phương, cảm ơn cậu, tớ có việc phải đi trước, lần sau gặp lại cảm ơn cậu sau.”

Dứt lời Bạch Ngọc Lan đứng dậy không để Lê Phương kịp phản ứng.

Mà lúc này ở nhà họ Dương, Tiểu Khải đẩy xe lăn đi vào cửa lại đụng trúng Cao Kỳ Anh đang đi ra.

Bốn mắt bất chợt nhìn nhau Dương Tử Sâm liếc cũng không thèm liếc cô ta lạnh giọng nói: “Tránh ra.”

Cao Kỳ Anh sững sờ một hồi sau đó mới lấy lại tỉnh thân nhìn anh có chút khinh bỉ: “Sao tôi phải tránh, tôi là phụ nữ đang mang thai người phải tránh là anh mới đúng, cái xe lăn của anh đang ngáng đường tôi đấy.”

Ngón tay của Cao Kỳ Anh lại nâng lên chỉ vào người Tiểu Khải quát: “Thằng nhóc kia mày còn đứng đó làm gì, mau kéo xe lăn cùng kẻ tàn phế này tránh xa tao một chút.”

Lời cô ta vừa thốt ra khiến khuôn mặt của Dương Tử Sâm phút chốc sa sầm, mà Tiểu Khải cũng tức giận nói: “Hừ, cô là ai mà dám ra lệnh cho thiếu gia.”

“Tao là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Dương, mày quên lời của mẹ chồng tao nói rồi sao, tất cả người hâu trong nhà họ Dương đều phải nghe theo lời tao, còn không mau cút sang một bên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play