Chương 11

Lên cấp ba có một thời gian cô chán đời đã đi theo một đám bạn uống bia rượu giải sầu khoảng nửa năm nên tửu lượng của cô cũng dần dân tốt lên, bình thường cô cũng phải uống hơn chục lon bia.

Mỗi bàn cô đi đến mọi người đối với cô có những thái độ khác nhau, có người gượng ép, có người thương hại, cũng có người tỏ ra ghét bỏ, thậm chí có người còn xa lánh.

Đối với những thái độ khác nhau như vậy Bạch Ngọc Lan cũng chưa có thái độ gì, dường như ai cũng mong chờ nét mặt đáng thương của cô nhưng bọn họ chờ mãi cô vẫn chỉ có một thái độ dửng dưng.

Tàn tiệc Bạch Ngọc Lan chính thức được đưa về nhà họ Dương, trước khi được đưa đến tân phòng ông Dương lại dặn dò cô mấy câu: “Tính tình của Tử Sâm có chút nóng nảy cháu liệu mà tiếp xúc với nó, còn nữa cháu với nó ở cùng một phòng có chuyện gì cũng không được phép tách rời, hiểu không.”

“Vâng, cháu đã biết”

Trước lời dặn của ông Dương Bạch Ngọc Lan chỉ có thể nghe theo.

“Ừm, quản gia, đưa Ngọc Lan đi”

Ông Dương có chút mệt mỏi nói.

Bạch Ngọc Lan theo bước chân của quản gia xuống lầu dưới, đến chân cầu thang cô kéo theo hành lý đã để tại đây lúc nãy.

Quản gia dừng trước một căn phòng chữ hỷ lại nhìn cô một cái nói: “Đây là phòng của đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mời.”

Quản gia cười một cách quỷ dị rồi rời đi, Bạch Ngọc Lan nhìn căn phòng một lúc rồi đưa tay lên gõ cửa.

“Cút, đừng làm phiền tôi”

Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp.

Bạch Ngọc Lan nhíu mày, nếu tính tình của người bên trong nóng nảy như ông Dương nói cô tự ý bước vào không biết anh ta có tức giận hay không nhưng nếu cô không bước vào sẽ không biết phải đi đâu, ông Dương đã nói cô chỉ có thể ở cùng phòng với người bên trong.Suy nghĩ một lúc Bạch Ngọc Lan trực tiếp vặn nắm cửa đẩy vào, cửa vừa hé mở bên trong tối om không nhìn thấy đường, Bạch Ngọc Lan định tìm công tắc bật đèn thì một giọng nói lúc nãy lại vang lên: “Ai? Cút”

Vì giọng nói vang lên bất ngờ Bạch Ngọc Lan có chút giật mình nhưng chưa đến mức hét lên, sau đó thông qua chút ánh sáng le lói bên ngoài cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông cùng chiếc xe lăn, anh ta quay lưng về phía cô hơn nữa căn phòng cũng tối cô chẳng nhìn thấy gì nhưng Bạch Ngọc Lan đoán người đó chính là đại thiếu gia Dương gia, là chồng cô.

Vừa nhìn bóng lưng của người đàn ông cô lại thấy một vẻ tang thương toát ra trên người anh, còn có một chút…

cô độc.

Không biết có phải do nhạy cảm hay không cô nhìn anh ta giống như một con sói cô độc trong bóng đêm nhìn về phía xa xăm, bóng dáng này của anh ta làm cô liên tưởng đến bản thân cách đây mười năm.

Bạch Ngọc Lan không cút ngược lại mở miệng giới thiệu, “Chào anh Dương đại thiếu gia, tôi là Bạch Ngọc Lan, vợ của anh”

Trong bóng đêm lại truyền ra tiếng cười lạnh: “Vợ sao, tôi không cần, cút cho tôi.”

Bạch Ngọc Lan làm như không hiểu lại nói: “Từ giờ tôi sẽ sống chung với anh ngay tại căn phòng này, nhờ anh chiếu cố rồi”

Ba lần bị người đàn ông này đuổi đi Bạch Ngọc Lan vẫn có một thái độ bình thản, còn có thể nói năng rành mạch như vậy đúng là định lực không kém.

Dương Tử Sâm nghe vậy lại mỉa mai nói: “Cô bảo một kẻ tàn tật chiếu cố cô sao đúng là chuyện cười, tôi không cưới cô cũng không cần một người vợ như cô.”

“Mặc dù anh không tham dự lễ cưới nhưng không thể phủ nhận tôi là vợ anh, nói thể nào tôi cũng được ông Dương cưới hỏi đàng hoàng cho anh, anh có không cần thì sự thật vẫn là như vậy, còn nữa, tôi sẽ chiếu cố anh”

Dù sao cô vào đây mục đích chủ yếu cũng là chăm sóc người đàn ông này.

“Ai cần cô chiếu cố, cô khinh tôi tàn tật không thể chiếu cố bản thân sao?”

Dương Tử Sâm đột nhiên xoay bánh xe qua đôi mắt sáng quắc lạnh lùng nhìn cô.

Nghe anh nhắc đến hai từ tàn tật Bạch Ngọc Lan theo bản năng nhìn xuống đôi chân của anh.

Dương Tử Sâm rất nhạy cảm ánh mắt của người khác nhìn chân mình thấy đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của cô trong lòng anh càng thêm khó chịu nói: “Cấm nhìn vào chân tôi còn nhìn nữa tôi móc mắt cô.”

Bạch Ngọc Lan cười một tiếng nói: “Mắt anh cũng thật tỉnh trời tối thế này còn biết tôi đang nhìn gì sao, tôi không nhìn thấy gì cả hay là để tôi bật điện nhé ”

“Không cho phép, cô dám bật tôi giết cô”

Dương Tử Sâm gầm giọng nói, anh không thích ánh sáng, bởi vì chỉ cần có ánh sáng người ta sẽ nhìn vào đôi chân tàn này của anh, lúc đó anh chỉ muốn móc mắt bọn họ, không ai được phép nhìn đôi chân này của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play