- Vô Sinh lão mẫu, cho đến tận lúc này ngươi vẫn còn ngoan cố sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể thoát khỏi nơi này sao? Nơi đây là tiểu thiên thế giới, trừ phi ngươi có lực lượng của dương thần thì mới có thể phá vỡ hư không trốn chạy ra đại thiên thế giới bên ngoài được.

Bên trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại.

Vô Sinh lão mẫu đang vùng vẫy dữ dội bên trong một màn ánh sáng trong suốt.

Bên trong màn ánh sáng trong suốt, bảy vòng hào quang bảy màu đang bành trướng mãnh liệt, như muốn kéo căng phá nát màn ánh sáng trong suốt, thoát ra bên ngoài, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có chút hiệu quả nào.

Rất dễ nhận thấy bảy tôn thần linh do tông chủ Vô Sinh đạo, Vô Sinh lão mẫu, tu luyện thành vẫn đang ngoan cố phản kháng.

Tuy nhiên đây là thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại, vốn dĩ đã có một lực lượng trói buộc mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Hồng Dịch thân là chủ nhân của Càn Khôn Bố Đại, ở trong Càn Khôn Bố Đại hắn có thể tùy ý điều động những màn ánh sáng trong suốt để vây bắt người, tất cả chỉ cần một ý niệm mà thôi.

Có thể nói, ở trong Càn Khôn Bố Đại, thực lực của Hồng Dịch được gia tăng lên gấp mấy lần!

Càn Khôn Bố Đại cũng không phải chỉ là một tiểu thiên thế giới đơn giản dùng để chứa đựng vật phẩm, mà là một thứ "động phủ" (động tiên trong truyện thần thoại) mà người tu luyện đạo thuật thời thượng cổ luyện chế sáng tạo ra.

Ở trong tiểu thiên thế giới của "động phủ" này, thân là chủ nhân của "động phủ", tự nhiên là có thể sử dụng được lực lượng của tiểu thiên thế giới này. Tuy nhiên muốn tiến vào Càn Khôn Bố Đại, vận dụng lực lượng của tiểu thiên thế giới này thì người sử dụng phải vượt qua lôi kiếp, có được thần hồn thuần dương.

Tuy nhiên bây giờ Hồng Dịch cũng là cao thủ "bán lôi kiếp", cũng miễn cưỡng có thể vận dụng được.

Muốn sử dụng Càn Khôn Bố Đại cũng cần phải có thực lực.

Chẳng hạn như quỷ tiên, muốn mở được Càn Khôn Bố Đại cũng rất khó khăn, cho dù miễn cưỡng mở được thì cũng chỉ có thể sử dụng Càn Khôn Bố Đại để chuyên chở vật phẩm mà thôi.

Trong khi đó đối với cao thủ đã vượt qua lôi kiếp, thần hồn thuần dương, thì có thể ở trong Càn Khôn Bố Đại, mượn được lực lượng của tiểu thiên thế giới mà đối phó với địch nhân bị nhốt bên trong túi.

Tuyệt thế cao thủ có đạo thuật tinh thâm hơn nữa, lực lượng khổng lồ hơn nữa thì thậm chí có thể dùng Càn Khôn Bố Đại xé nát hư không, di động trong nháy mắt.

Nếu như là cao thủ dương thần, thì có thể sử dụng phép tắc, mang tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại bao xung quanh hư không của đại thiên thế giới, tạo thành một lớp màn vô ảnh vô hình, những người tu luyện đạo thuật có cảnh giới từ dương thần trở xuống về cơ bản không thể biết được tiểu thiên thế giới này nằm ở đâu, hơn nữa ở giữa đại thiên thế giới rộng lớn này, bọn họ không cách nào phát hiện được tung tích của Càn Khôn Bố Đại.

Nói một cách khác, nếu như bây giờ Hồng Dịch là cao thủ dương thần, một khi sử dụng Càn Khôn Bố Đại, thì người đứng ở bên ngoài, cho dù là Mộng Thần Cơ, cũng đều không thể nhìn thấy bóng dáng của Càn Khôn Bố Đại, không giống như bây giờ, nếu có người khác nhìn vào phòng của Hồng Dịch sẽ phát hiện ra trên giường của hắn đặt một chiếc túi da lớn.

Tuy nhiên chiếc Càn Khôn Bố Đại lại cũng có chỗ thiếu sót, đó là nó không có bất cứ lực tác động nào đối với bên ngoài, chỉ khi địch nhân tiến vào bên trong Càn Khôn Bố Đại thì mới có thể dùng để đối địch. Nếu như địch nhân ở bên ngoài thì cũng chẳng làm gì được.

Hơn nữa nếu như Hồng Dịch đánh không lại địch nhân, có lẩn trốn vào trong Càn Khôn Bố Đại thì cũng không có tác dụng gì. Bởi lẽ, bằng vào thần hồn lực hiện giờ của hắn, căn bản không thể dùng Càn Khôn Bố Đại tiến hành thuấn di được.

Di động Càn Khôn Bố Đại, ít nhất phải có mười tám quỷ tiên đạo thuật tinh thâm cùng lúc vận chuyển mới được.

Bây giờ cho dù Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa, đại kim chu, ba người cùng hợp sức lại thì thần hồn lực vẫn còn xa mới sánh được so với mười tám quỷ tiên.

Nếu như bây giờ Hồng Dịch gặp phải những tuyệt đỉnh cao thủ như Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, một khi không chiến thắng được, rồi trốn vào bên trong Càn Khôn Bố Đại, thì cũng chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là để cho đối phương đoạt được Càn Khôn Bố Đại, sau đó vây bản thân ở bên trong, vĩnh viễn không thoát ra được, cuối cùng đối phương sẽ tìm cách để luyện hóa chiếc túi.

Đánh không lại kẻ khác, trốn vào trong Càn Khôn Bố Đại để tránh nguy hiểm, điều này chính là phù hợp với một câu thành ngữ khá quen thuộc, "tự chui đầu vào rọ".

- Đây là lần đầu tiên ta sử dụng lực lượng của Càn Khôn Bố Đại để đối phó với địch nhân bên trong, quả thật đúng là có một cảm ngộ mới lạ!

Hồng Dịch nhìn thấy Vô Sinh lão mẫu vùng vẫy dữ dội như vậy liền vươn tay ra, chộp vào hư không một cái, ngay lập tức một luồng ánh sáng trong suốt ở trên bầu trời bị tóm lấy. Hắn vung tay lên một lần nữa, luồng ánh sáng trong suốt lấp lánh này đột nhiên bắn mạnh ra ngoài, như một vật nặng vạn cân nện thẳng xuống, nghiền nát bảy vòng ánh sáng mà Vô Sinh lão mẫu vừa mới ngưng tụ thành.

Luồng ánh sáng trong suốt lấp lánh này chính là lực lượng bên trong Càn Khôn Bố Đại.

Trong lúc Hồng Dịch sử dụng thứ lực lượng này, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng, những luồng ánh sáng rực rỡ lấp lánh xung quanh cũng là do rất nhiều tia thần niệm tạo thành.

Những tia thần niệm này chỉ có một loại duy nhất, vô cùng tinh thuần, không có một chút tạp chất nào, bên trong ẩn chứa một loại ý cảnh huyền diệu, không ngờ loại ý cảnh này lại loáng thoáng mang theo thần niệm của "bốn phương thiên địa".

- Bốn phương thiên địa gọi là Vũ (không gian), từ cổ chí kim gọi là Trụ (thời gian). Đây là lời của thánh hiền, hai câu này, muốn nói đến nhi tử của Vũ Trụ, không gian, thời gian, tất cả đều bao hàm bên trong vũ trụ. Thì ra thần niệm bên trong Càn Khôn Bố Đại chính là ở một chữ "Vũ" này, thứ thần niệm này cùng với Thái Vũ Tháp mà Tô Mộc vừa mới dùng để chấn nát thần hồn của ta dường như có điểm tương tự!

Trong thoáng chốc, Hồng Dịch hình như lĩnh ngộ được một điều gì đó.

Đạo thuật của Thái Thượng đạo là nắm giữ thời gian, không gian. Ý nghĩ của hai chữ Vũ Trụ đều được bọn họ nắm giữ.

Lĩnh ngộ được ý nghĩa "Vũ" của bốn phương thiên địa, ngưng tụ thành Thái Vũ Tháp, mang theo một cỗ lực lượng vô cùng cường đại. Lực lượng của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát ở trước mặt "Vũ" căn bản không đáng nhắc tới.

Lĩnh ngộ ý nghĩa "Trụ" của thiên ý thời gian, ngưng tụ thành Trụ Cực Chuông, có thể định trụ bất cứ sự vận chuyển nào của thần hồn ý niệm.

Đây chính là đạo thuật của Thái Thượng đạo.

Chân ý của "Vũ" và "Trụ", so với chân ý "Quá Khứ", "Hiện Tại", "Tương Lai" của Đại Thiện loáng thoáng có chút đối lập.

- Nếu như ta không phải là phục dụng qua máu Tà Thần, hấp thụ được một cỗ ý niệm bất khuất, hơn nữa còn lĩnh ngộ được cảnh giới vô pháp vô niệm, chư pháp chân không, thì trận đấu pháp hôm nay chắc chắn đã bị Tô Mộc khắc chế rồi.

Lúc này Hồng Dịch đã hiểu được nguyên nhân tại sao nói Thái Thượng đạo là môn phái đứng đầu trong lục đại thánh địa của thiên hạ.

Bây giờ trong tâm của Hồng Dịch càng lúc càng khao khát một cách mãnh liệt được xem qua Thái Thượng Đan Kinh.

Nếu như chỉ có một mình hắn, cho dù là kỳ tài ngút trời thì cũng không thể nào lĩnh ngộ được hàm nghĩa của "Vũ" và "Trụ". Cũng như vậy, nếu như không phải là được xem qua Quá Khứ kinh, nhìn qua họa đồ, nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong kinh văn, hiểu được ý nghĩa của những kinh văn này, thì hắn cũng không có cách nào lĩnh ngộ được hàm nghĩa của hai chữ "Quá Khứ", từ đó cũng không thể nào ngưng kết được thần hồn bất tử.

Những thứ này, tự bản thân không cách nào có thể lĩnh ngộ được, chỉ khi đứng trên vai của những vị tiền nhân, những bậc thần tiên thì mới có hy vọng luyện thành.

Mặc dù những luồng ánh sáng rực rỡ sắc màu bên trong Càn Khôn Bố Đại cũng là do các tia thần niệm "Vũ" ngưng kết mà thành, thế nhưng dựa vào những thứ này, cho dù Hồng Dịch lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể tự bản thân mà lĩnh ngộ ra được.

Điều này cũng giống như việc cho ngươi một thanh huyết văn cương trường kiếm, rồi sai ngươi luyện chế một thanh kiếm giống như vậy, đây chắc chắn là việc không thể làm được rồi.

Sáng tạo và sở hữu, đó là hai chuyện khác nhau.

Có được một món đồ, từ món đồ này mà có năng lực sáng tạo được một món đồ khác giống hệt như nó, loại năng lực này, kể cả là Mộng Thần Cơ cũng không có được.

- Chiếc Càn Khôn Bố Đại này e rằng cao thủ dương thần đời trước của Đại Thiện tự, vào thời điểm sau khi luyện thành dương thần, bất tri bất giác lĩnh ngộ được hàm nghĩa của "Vũ", từ đó mới luyện chế ra được thứ pháp bảo này. Ta cũng không có khả năng lực cường đại mà cảm nhận được tia thần niệm này, từ đó mà luyện ra thứ bảo vật giống như Thái Vũ Tháp của Thái Thượng đạo. Nếu như ta có năng lực như vậy, chỉ sợ bản thân chính là tuyệt thế thiên tài trong truyền thuyết mất rồi.

Hồng Dịch dùng thần hồn cảm nhận những luồng ánh sáng trong suốt cấu tạo thành tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại, rồi cười cười tự giễu cượt.

Đột nhiên, trong tâm hắn khẽ động, một ý niệm bỗng nảy ra.

- Nếu như Mộng Thần Cơ chọn Vô Địch hầu làm hoàng đế, không biết có cho hắn xem qua Thái Thượng Đan Kinh không nhỉ? Nếu như hắn được xem qua Thái Thượng Đan Kinh, chỉ sợ rằng điều này đối với tu vi võ đạo của hắn sẽ có ích lợi cực kì lớn! Bằng vào hàm nghĩa của hai thiên kinh văn "Vũ" và "Trụ", bằng vào tư chất thiên tài của hắn, thì tu luyện đến cảnh giới nhân tiên cũng không phải là điều không thể! Không biết Hồng Huyền Cơ đã xem qua đạo thuật trong Thái Thượng Đan Kinh chưa nhỉ? Nếu như chỉ xem qua thiên kinh văn về võ đạo thì cũng không có vấn đề gì, còn nếu như hắn lĩnh ngộ được thiên kinh văn về đạo thuật thì quả thật rất kinh khủng đấy!

Mộng Thần Cơ ủng hộ Vô Địch hầu, hai kẻ này còn nói chuyện với nhau rất lâu. Nếu như Vô Địch hầu thấy được hàm nghĩa của hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ" bên trong Thái Thượng Đan Kinh, chỉ sợ rằng võ đạo của hắn sẽ tiến bộ thần tốc!

Phải biết rằng, từ võ thánh đến nhân tiên chính là một quan khẩu. Muốn đột phá được cánh cửa này phải có được một loại lĩnh ngộ. Thứ lĩnh ngộ này cho dù tu luyện được hết tất cả huyệt khiếu cũng không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại, đột phá về phương diện tâm linh lại trọng yếu hơn rất nhiều.

Bằng vào hiểu biết hiện giờ của Hồng Dịch, tự nhiên hắn biết rằng, nếu như Mộng Thần Cơ chỉ cho Vô Địch hầu xem qua thiên kinh văn về võ đạo trong Thái Thượng Đan Kinh thì không sao cả, nhiều lắm cũng chỉ là một vài phương pháp dò tìm tu luyện huyệt khiếu mà thôi, thực lực tăng lên cũng có hạn.

Điều kinh khủng nhất chính là để cho hắn nhìn qua thiên kinh văn về đạo thuật.

Tu vi võ đạo hiện giờ của Hồng Dịch đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, nguyên nhân không phải chỉ bởi vì hắn được phục dụng nhiều linh dược, quan trọng hơn chính là do hắn tu luyện Quá Khứ kinh mà thần hồn kiên định hơn, rất có lợi cho việc luyện võ.

- Hồng Huyền Cơ chắc hẳn chưa xem qua hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ", bằng không chỉ sợ rằng hắn đã sớm trở thành nhân tiên rồi. Dựa vào suy đoán này, Vô Địch hầu chắc chắn cũng chưa xem qua. Mặc dù Mộng Thần Cơ ủng hộ hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức mang bí điển chân chính của Thái Thượng đạo mà đưa ra toàn bộ cho đối phương xem như thế. Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ xuất hiện một Hồng Huyền Cơ nữa sao? Nếu sự việc quả thật như vậy thì chuyện này cũng khá tốt. Ít nhất Ngọc thân vương được ta ủng hộ cũng giảm bớt một phần nguy hiểm.

Trong lòng Hồng Dịch minh bạch mọi chuyện, nếu như Vô Địch hầu có được hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ" trong Thái Thượng Đan Kinh, chắc chắn hắn sẽ đột phá quan khẩu, tu luyện thành nhân tiên, khi đó Ngọc thân vương quả thực không còn một chút hy vọng nào nữa!

Trọng lượng của võ đạo nhân tiên thực sự là quá kinh khủng.

- Bảy thần quy tụ! Hút lấy!

- Vô Sinh lão mẫu, chỉ bằng vào chút ít tu vi này của ngươi mà cũng mơ mộng hão huyền khống chế bảy tôn thần linh này sao? Đúng là si tâm vọng tưởng! Hay là đưa cho ta đi!

Một luồng ánh sáng trong suốt nện mạnh xuống, Vô Sinh lão mẫu liền hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

Giữa tiếng kêu thét thảm thiết, bảy chiếc vòng ánh sáng bị Hồng Dịch đưa tay ra chộp lấy, cương ngạnh hút về phía mình.

- A! Bảy tôn thần linh này chính là hương hỏa tín ngưỡng của hơn mười vạn người ngưng tụ mà thành, đã có mối liên hệ ràng buộc với bổn mạng thần hồn của ta. Cho dù ngươi cưỡng chế nhiếp phục bọn chúng, thì bọn chúng cũng không tuân theo sự điều khiển của ngươi đâu. Ta khuyên ngươi hãy mang trả lại chúng cho ta! Bằng không! Thái tử sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Vô Sinh lão mâu tru lên thảm thiết.

- Hừ! Thái tử không bỏ qua cho ta sao? Ta còn chưa nói là bỏ qua cho thái tử nữa là! Bảy tôn thần linh này sẽ không tuân theo sự điều khiển của ta sao? Ngươi mở to mắt ra mà xem ta chấn nhiếp bọn chúng thế nào đây! Ngân Sa, Tinh Nhẫn, Kim Huân Nhi, mọi người toàn lực giúp ta nào!

Lúc này Hồng Dịch đã mạnh mẽ nhấc bảy vòng ánh sáng ra khỏi người của Vô Sinh lão mẫu.

Bảy vòng ánh sáng này vừa gặp phải sự uy hiếp dữ dội liền lập tức biến thành bảy pho tượng thần linh giống như thượng cổ đế vương. Bảy pho tượng này ở bên trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại không ngừng gầm rít kêu gào, dường như là do sự uy hiếp mãnh liệt từ bốn phía xung quanh mà liều chết phản kháng.

Một cỗ thần niệm cuồng nhiệt, tinh thuần mà khổng lồ dao động dữ dội, khiến cho cả tiểu thiên thế giới rung lên từng hồi.

Những núi vàng, núi bạc, núi gạo bên trong tiểu thiên thế giới bị những đợt chấn động khổng lồ này mà rung lên mãnh liệt, từng thỏi vàng, thỏi bạc rào rào đổ xuống phía dưới, bắn vung vãi khắp nơi.

- Bản tính của những tôn thần linh này quả thật rất khó khuất phục bằng sức mạnh, may mà hiện giờ đang ở bên trong Càn Khôn Bố Đại.

Hồng Dịch nhìn những tôn thần linh bị khống chế đang phản kháng dữ dội khiến cho tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại cũng rung lên mãnh liệt, trong lòng cũng không khỏi thầm khiếp sợ trước lực lượng mạnh mẽ của những tôn thần linh này.

Tuy nhiên lực lượng càng lớn càng tốt, lực lượng của những tôn thần linh này càng lớn, sau khi khuất phục được chúng thì bản thân càng có uy lực lớn hơn.

- Phá!

Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn thấy những tôn thần linh này gào rít, lại nghe thấy Hồng Dịch hét lên phụ giúp cho hắn, ngay lập tức hai tay liền kết thành quyền ấn, hướng thẳng về phía một tôn thần linh cách đó không xa, mãnh liệt tung một kích vào giữa hư không.

Vù!

Từ trên thân thể của Tinh Nhẫn hòa thượng tuôn ra một cỗ khí thể khổng lồ mang theo khí tràng, huyết khí dương cương dữ dội bao phủ lấy tôn thần linh kia.

Cùng lúc đó, Thiện Ngân Sa cũng vung tay lên, vô số luồng ánh sáng hình sấm sét cũng phóng thẳng về phía trước bao phủ lấy một tôn thần linh.

Đại kim chu cũng thi triển ra Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, thần hồn phân hóa, biến thành ba pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, hung hăng tấn công ba tôn thần linh.

Hồng Dịch cũng toàn lực xuất thủ, hai tay liên tục chộp vào giữa hư không. Từng luồng từng luồng ánh sáng trong suốt từ trên bầu trời giáng xuống, không ngừng bao vây những tôn thần linh này, khiến cho bọn chúng gào rít mãnh liệt đến mức nào cũng không có cách gì thoát ra được.

Luồng ánh sáng trong suốt càng ngày càng mãnh liệt, cộng thêm với áp lực dữ dội từ ba người Thiện Ngân Sa, Tinh Nhẫn hòa thượng và đại kim chu; bảy tôn thần linh này cuối cùng cũng dần dần suy yếu, rồi dần dần ngừng lại, tất cả đều bay lơ lửng trên bầu trời, dùng thứ ánh mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn về phía Hồng Dịch.

- Chính là lúc này!

Hồng Dịch khẽ quát lên một tiếng, thần niệm liền phân hóa thành bảy luồng khác nhau. Hắn vận dụng thần thông của Quá Khứ kinh, mãnh liệt bao vây khắp thân thể của bảy tôn thần linh này, giống như là tế luyện pháp bảo, Hồng Dịch mang thần niệm của bản thân thẩm thấu vào trong cơ thể của bảy tôn thần linh này!

Rầm!

Thần niệm vừa mới thâm nhập vào trong cơ thể của bảy tôn thần linh này, lập tức trước mắt Hồng Dịch liền xuất hiện vô cùng vô tận ảo ảnh huyễn tượng, cả người trở nên ngây dại.

- Ha ha! Ngươi chưa từng luyện qua Vị La Vô Sinh kinh mà cũng muốn khống chế những tôn thần linh này sao? Phải biết rằng, bảy tôn thần linh này bên trong có chứa hương hỏa của mười mấy vạn người, ngươi muốn không chế bảy tôn thần linh này thì sẽ phải trải qua một lần những ký ức, kinh nghiệm sống của bọn họ! Nhất định sẽ bị hồn phi phách tán! Hương hỏa lẽ nào lại dễ dàng luyện thành như vậy sao? Lúc ta luyện môn thần thông này, tu vi cũng giảm sút còn năm thành! Đến tận bây giờ còn chưa phục hồi lại như cũ đấy!

Trong lúc đó Vô Sinh lão mẫu đột nhiên cười lớn ha ha, trong tiếng cười tràn đầy sự khoái ý trả thù.

- Đúng là một lão bà vô tri. Bản lĩnh của ta, chỉ bằng vào ngươi mà có thể nghĩ ra được sao? Bảy thần phụ thể.

Ngay trong lúc Vô Sinh lão mẫu cười một cách điên cuồng, giọng nói của Hồng Dịch liền truyền tới.

Chỉ thấy bảy tôn thần linh này liền biến thành bảy vòng ánh sáng, từ từ hạ xuống phía sau gáy của Hồng Dịch, sau đó đồng loạt dừng lại.

Hiện tượng giống như ở phía sau gáy của Hồng Dịch bỗng xuất hiện bảy vòng hào quang, tùy ý điều khiển. Từ bảy chiếc vòng ánh sáng này kéo theo những chiếc đuôi thật dài, lượn lờ trong không khí, như mông như ảo.

Lúc này Hồng Dịch đã hoàn toàn thu phụ bảy tôn thần linh, dùng chúng phục vụ cho bản thân.

Nói cách khác, thần hồn của Hồng Dịch lúc này đã có thêm lực lượng của bảy đại quỷ tiên.

Hồng Dịch sớm đã có kinh nghiệm hấp thụ hương hỏa tín ngưỡng. Hắn biết rằng bằng vào Quá Khứ kinh là có thể hoàn toàn thu nạp được những thứ này, không bị các ký ức, kinh nghiệm bên trong tín ngưỡng ảnh hưởng đến thần hồn. Chính vì thế mà hắn dễ dàng hàng phục được bảy tôn thần linh này.

- Sao có thể như vậy được! Sao có thể như vậy được!

Nhìn thấy Hồng Dịch hàng phục bảy tôn thần linh mà bản thân phải vất vả cực nhọc lập giáo mấy chục năm, thu thập tín đồ, tham bái mới ngưng tụ lại được, Vô Sinh lão mẫu liền lâm vào trạng thái đau khổ điên cuồng!

- Hàng phục được bảy tôn thần linh này, thực lực của ta tăng lên gấp đôi so với ban đầu!

Hồng Dịch nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play