"Đừng có vội cho bố đáp án." Bố Mộ bổ sung: "Đáp án bây giờ của con, chắc chắn không đủ khách quan."
Mộ Diễn Chi vừa mở miệng ra lại phải ngậm lại.
Bố Mộ nói tiếp: "Suy nghĩ hai ngày cho kỹ rồi liên lạc với bố."
"Vâng ạ."
Trên lầu.
Bùi Thanh Thiển đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen, khuôn mặt đang dán vào bức tường nhà cô, cứ như là đôi mắt mèo muốn nhìn xuyên thấu qua cửa để nhìn thấy người bên trong.
Khóe môi cô chậm rãi vểnh lên: "Này."
Người đó nghe thấy tiếng, lập tức sững sờ rồi đứng im tại chỗ.
Bùi Thanh Thiển không nhanh không chậm đi tới.
Người đó nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, sợ bị phát hiện bèn đè thấp vành mũ xuống, khom lưng cúi đầu, nhanh chóng xông vào thang máy ở bên cạnh cô.
Bây giờ Bùi Thanh Thiển rất buồn ngủ, cũng lười để ý đến anh ta, cô nhặt tờ giấy dưới đất lên rồi trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong thang máy.
Bóng người màu đen lặng lẽ thò đầu ra, phát hiện Bùi Thanh Thiển đã vào nhà, lại lén lút chạy ra khỏi thang máy.
Cô ấy... Rốt cuộc có đoán ra mình là ai không?
Trong phòng khách.
Bùi Thanh Thiển ngồi xuống sofa, cả người nhất thời mệt đến mức ngay cả mắt cũng mở không lên, cô ngáp liên tiếp mấy cái rồi cuộn người trên sofa, cầm tờ giấy đưa lên trước mặt.
Trên tờ giấy vẫn giống như lần trước, vẫn chỉ có một câu nói.
Thiển Nhi, biết tớ là ai không?
Đều đã làm đến rõ ràng như vậy rồi...
Nếu như cô không đoán được thân phận của anh, vậy đầu óc của cô đã có thể trực tiếp ném đi rồi.
Bùi Thanh Thiển ghét bỏ bĩu môi, tiện tay gấp gọn tờ giấy lại rồi ném vào trong thùng rác, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đợi đến lúc cô đi ra ngoài, trên màn hình điện thoại hiển thị có người nhắn tin đến cho cô.
Cô nằm xuống giường, mở ra liền nhìn thấy là Dụ Hoa Đình gửi tới.
Cá: Ngủ chưa?
Hơn nửa đêm rồi, trả lời tin nhắn của người khác giới...
Không thích hợp cho lắm.
Bùi Thanh Thiển nhìn lướt qua rồi ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Cá: Cậu đồng ý rồi đó, ngày mai đến sân bay đón tớ.
Cá: Đừng quên đó.
Gửi liên tiếp mấy tin nhắn, đều không nhận được câu trả lời.
Ngón tay Dụ Hoa Đình gõ lên màn hình bốn chữ: Tớ rất nhớ cậu.
Không gửi đi, lại lặng lẽ xóa bỏ.
Nhớ cô ấy và yêu cô ấy...
Đều là chuyện tuyệt đối không thể để cho cô biết.
Đã hai giờ sáng.
Bùi Thanh Thiển vẫn trằn trọc không ngủ được, cô cầm điện thoại, tùy ý lướt Weibo.
Trong đó, một bài viết trên weibo thu hút ánh nhìn của cô.
"Trai thẳng cũng đáng yêu quá rồi đó! Tổng giám đốc Mộ bởi vì không biết giá cả thị trường mà mua một bộ son trị giá một trăm vạn tặng cho Joanna!"
Bùi Thanh Thiển lập tức trở nên hứng thú.
Bộ son này, rõ ràng là tặng cho cô...
Những người biết chuyện này lại cố tình lên mạng nói là tặng cho Joanna.
Thú vị.
Cô mở phần bình luận ra.
Dưới đó có người bình luận.
Người qua đường: "Một trăm vạn? Đắt quá, tôi căn bản không mua nổi!"
Chủ bài viết trả lời: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tổng giám đốc Mộ bị lừa rồi, còn cảm thấy dùng một trăm vạn để mua một bộ son là có lời nữa!"
Trai thẳng không biết giá cả của đồ trang điểm, tiêu số tiền vượt xa giá cả của những món đồ trang điểm, mua đồ cho con gái sẽ khiến người ta dở khóc dở cười, đồng thời lại có chút cảm động.
Bùi Thanh Thiển lúc đó, cũng là tâm trạng như vậy.
Nhưng tiếc là cô lại không thể giống những cô gái trong phần bình luận, gào khóc như những đứa trẻ rồi nói với Mộ Diễn Chi rằng cô rất thích...
Bởi vì, qua một tháng nữa, cô sẽ trở thành vợ cũ của Mộ Diễn Chi...
Trước khoảng thời gian nhận giấy ly hôn, cô bắt buộc phải quản lý tốt tâm trạng của mình.
Không bị cảm động bởi bất cứ việc gì mà Mộ Diễn Chi làm.
Như vậy sau khi ly hôn, cô sẽ không buồn nữa.
Tâm trạng Bùi Thanh Thiển nặng trĩu bỏ điện thoại xuống, đang chuẩn bị thoát ra rồi đi ngủ.
Một bài đăng Weibo mới lại đập vào tầm mắt của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT