Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự kiềm chế.
Mộ Diễn Chi vô thức định đứng lên: “Vợ...”
“Tôi không chế giễu anh đâu.” Bùi Thanh Thiển có thể nhận ra là anh muốn giải thích, nụ cười trên môi càng sâu đậm hơn: “Bởi vì tôi thực sự cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà tôi đã nhận được kể từ khi còn nhỏ tới bây giờ.”
Từ nhỏ đến lớn cô luôn tự tin rằng mình rất thông minh.
Cô luôn cảm thấy rằng bất kể mình muốn gì, chỉ cần mình bỏ công sức nỗ lực, thì cuối cùng cô cũng có thể đạt được nó một cách dễ dàng...
Vì vậy khi cô yêu thầm Mộ Diễn Chi, cô đã nghĩ mọi cách để kết hôn với anh.
Cô vốn tưởng rằng chỉ cần cô cố gắng hết mình để làm một cô vợ toàn năng thì sớm muộn gì cô cũng có thể cảm hóa được trái tim của Mộ Diễn Chi...
Nhưng sau khi Joanna trở về Trung Quốc, sự lựa chọn của Mộ Diễn Chi như là một cú đánh, đập thẳng vào đầu khiến cô tỉnh ra.
Cũng từ lúc đó cô mới ý thức được rằng không phải tất cả mọi thứ chỉ cần bỏ công sức ra là sẽ có thể có được đền đáp.
Ngay cả khi bộ não của cô rất tốt, ngay cả khi cách giải quyết mọi việc của cô rất ổn thỏa, ngay cả khi cô đã vì một người mà nhân nhượng đủ điều trong một thời gian dài...
Trái tim của anh vẫn luôn dành cho mối tình đầu.
Trong đêm tĩnh mịch, ánh trăng sáng tỏ.
Câu trả lời bình tĩnh của cô, lịch sự nhưng lại xa cách, như thể không giải thích mà chuẩn bị từ biệt anh mãi mãi vậy.
Trong lòng Mộ Diễn Chi bị bao phủ bởi sự sợ hãi, anh mở cửa xe.
“Đã muộn rồi.” Bùi Thanh Thiển bước tới, ấn cửa lại không cho anh bước xuống: “Ngày mai anh phải nghỉ ngơi. Về sớm đi.”
Bỏ lại câu nói như vậy, mặc cho có biết bao lời muốn nói, cô vẫn sải bước đi vào cầu thang.
Mộ Diễn Chi cứ nhìn chằm chằm về phía nơi cô biến mất, thật lâu sau đó, thân thể gần như cứng đờ của anh ngả về phía sau, dựa vào ghế xe và ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
Anh chán nản không hiểu lý do, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, anh liếc nhìn thì thấy là Joanna gọi điện đến.
Tại sao cô ta còn gọi cho mình?
Không phải trước đây anh đã nói với cô ta rằng mình sẽ không ly hôn, hơn nữa sau này anh dự định sẽ sống hạnh phúc vui vẻ với vợ mình sao?
Cô ta không nghe thấy à?
Hay là cảm thấy liên lạc với chồng của người khác vào lúc một giờ sáng là điều bình thường?
Mộ Diễn Chi không có ý định nhấc máy.
Cứ để mặc điện thoại ồn ào kêu.
Không biết là qua bao nhiêu phút thì nhạc chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại, anh tưởng rằng tâm trạng của mình đã có thể bình tĩnh trở lại, nhưng thứ đang chờ đợi anh vẫn là sự bực bội.
Mộ Diễn Chi muốn bản thân bình tĩnh lại, mở khóa màn hình điện thoại, vuốt danh bạ, và tìm một số để gọi.
“Cuối cùng cũng biết gọi bố rồi à?” Giọng của bố Mộ trầm nặng, cứng ngắc.
“Bố vẫn chưa ngủ sao?” Mộ Diễn Chi hỏi.
“Vẫn đang chờ con liên lạc với bố.” Bố Mộ cười lớn: “Sao hả, vẫn còn chưa tìm cách để giải quyết chuyện con dâu sao?”
“Vâng.” Mộ Diễn Chi hoàn toàn không phải là một người đàn ông do dự thiếu quyết đoán, nhưng mỗi khi giải quyết những vấn đề liên quan đến Bùi Thanh Thiển, anh luôn sợ bóng sợ gió, sợ mắc sai lầm.
“Nhưng bố nghe mẹ con nói là con quyết định muốn ly hôn mà?” Bố Mộ hỏi.
Mộ Diễn Chi mím môi mỏng: “Con cũng đã nói với cô ấy rằng này sau con mới nhận ra rằng hình như con không muốn ly hôn nhiều đến như vậy.”
Ban đầu, anh chủ động vì Cố Thừa Viễn đã nhấn mạnh với anh rất nhiều lần rằng thỏa thuận ly hôn khắc nghiệt đến vậy, Bùi Thanh Thiển không thể nào đồng ý được đâu...
“Không muốn ly hôn vậy thì tại sao con lại còn nhắc tới?” Bố Mộ cười hỏi.
Mộ Diễn Chi cũng không thể nói rõ lý do.
“Con trai à.” Bố Mộ không đợi đầu dây bên kia trả lời, thật lâu sau mới cảm khái nói: “Nếu con thật sự không muốn ly hôn, bố có thể giúp con.”
“Cảm ơn bố.” Mộ Diễn Chi trả lời ngay lập tức.
“Nhưng trước khi giúp con, bố muốn hỏi con một câu.” Bố Mộ chậm rãi hỏi: “Con yêu cầu ly hôn với con bé, con bé đồng ý. Con lại cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Mộ Diễn Chi “ừm” một tiếng.
Chính xác mà nói, là anh không muốn Bùi Thanh Thiển đồng ý.
“Nếu con làm hòa được với Bùi Thanh Thiển, Joanna lại quyết định ra nước ngoài...” Bố Mộ hỏi câu hỏi mà ông ấy tò mò nhất: “Vậy con có cảm thấy khó chịu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT