"Cô có thể ở lại đây và xem tiếp.” Bùi Thanh Thiển nói rồi mở cửa: “Đợi ngày mai đi làm, nói cho tôi nghe kết quả.”

"Được.” Tề Nguyệt nhìn theo bóng lưng Bùi Thanh Thiển, bái phục nói không nên lời.

Đã nói không tăng ca...

Thế mà thật sự cắp giỏ chạy lấy người luôn.

Ngầu quá má ơi!

Tề Nguyệt hâm mộ quá chừng.

Cánh cửa văn phòng mở ra, sau đó lại đóng lại, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt thu hồi mọi sự chú ý, chuẩn bị đọc văn bản tiếp. Nhưng không biết tại sao, vừa rồi cô ta còn cảm thấy dự án này thu hút mình, vậy mà khi cầm lên lần nữa lại cảm thấy nó nhạt phèo.

Ngoài cửa.

Bùi Thanh Thiển tiện tay đóng cửa, vừa xoay người định về nhà thì nhìn thấy có hai người đi ra từ văn phòng của Cố Thừa Viễn.

"Tan làm à?" Cố Thừa Viễn chủ động chào hỏi cô.

"Ừm.” Bùi Thanh Thiển gật đầu.

"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Cố Thừa Viễn chìa tay ra với cô.

Nếu muốn vờ như tình cảm giữa hai người khá tốt thì ắt không thể thiếu sự tiếp xúc thân thiết vừa phải.



Bùi Thanh Thiển đi qua, chưa kịp đến bên cạnh Cố Thừa Viễn thì Mộ Diễn Chi đã mặt không đổi sắc, chắn đường cô.

Bùi Thanh Thiển nghi ngờ ngẩng đầu.

Mộ Diễn Chi đưa tay lên.

Anh muốn làm gì đây?

Bùi Thanh Thiển không hiểu ra sao, cô đi vòng qua Mộ Diễn Chi, khoác tay Cố Thừa Viễn, sau đó quay đầu hỏi Mộ Diễn Chi: “Tôi nhớ hình như ở công ty của các anh, mấy chuyện này thường hay diễn ra lắm nhỉ?”

Bà xã lựa chọn Cố Thừa Viễn chứ không chọn mình...

Mộ Diễn Chi vô cùng bực tức: “Ừ!”

"Vậy hàng ngày anh chạy đến tập đoàn Cố thị, đến là ở nguyên ngày luôn...” Bùi Thanh Thiển hỏi: “Chẳng lẽ anh không sợ công ty nhà mình gặp chuyện khẩn cấp, anh không kịp xử lý à?”

"Bây giờ có di động rồi.” Mộ Diễn Chi giải thích: “Có chuyện gấp thì liên lạc qua di động.”

"Ví như cần anh đứng ra thì sao?” Bùi Thanh Thiển còn nhớ, hình như trước đây Mộ Diễn Chi thường xuyên gặp phải những tình huống này.

"Mấy chuyện đó đều không quan trọng.” Mộ Diễn Chi nói xong, trong lòng anh như có tiếng nói khe khẽ bổ sung: Trên thế giới này vốn không có người nào quan trọng hơn em.

"Quả nhiên là Tổng giám đốc Mộ.” Nhiều vụ hợp tác quan trọng thế mà anh không thèm đếm xỉa...

Bùi Thanh Thiển khách sáo khen ngợi: “Quyết đoán thật đấy.”

"Tôi thì sao?” Cố Thừa Viễn góp vui.

Bùi Thanh Thiển thuận miệng đáp: “Anh rất đặc biệt.”



Đây là lần đầu Cố Thừa Viễn nghe thấy Bùi Thanh Thiển khen mình, anh ta sung sướng ngất ngây: “Đặc biệt chỗ nào?”

Bùi Thanh Thiển nhìn lướt qua anh ta: “Ô dù.”

Cố Thừa Viễn lập tức tỉnh táo, cô đang ám chỉ bố ruột và bạn gái của anh ta à?

Sau khi phản ứng kịp, anh ta nghẹn họng không nói được câu nào, cô quá thiếu đạo đức mà!

Bùi Thanh Thiển không thèm để ý đến Cố Thừa Viễn, thấy mình đã đi đến cửa công ty mà Mộ Diễn Chi vẫn còn theo sau, cô xoay người bảo Mộ Diễn Chi dừng lại: “Tổng giám đốc Mộ, thang máy còn lại có thể đi xuống thẳng gara dưới tầng hầm.”

"Anh...” Mộ Diễn Chi không giỏi nói dối, anh ta chỉ vào cánh cửa hồi lâu, nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời.

"Anh ấy muốn đưa tôi về nhà, chúng tôi không đi chung với Tổng giám đốc Mộ nữa.” Bùi Thanh Thiển nở nụ cười áy náy, sau đó rời đi cùng với Cố Thừa Viễn.

Mộ Diễn Chi muốn đi theo, nhưng anh cũng hiểu câu nói trước khi rời đi của Bùi Thanh Thiển là đang nhắc nhở mình đừng đi theo nữa.

Anh đứng yên tại đó, nhìn theo bóng lưng Bùi Thanh Thiển.

Ngày càng cảm thấy cay đắng.

Xe chạy vào đường lớn.

Cố Thừa Viễn nắm vô lăng, muốn dò hỏi thay Mộ Diễn Chi rằng tại sao Bùi Thanh Thiển đối xử với cậu ấy lạnh nhạt như vậy, nhưng đến lúc sắp hỏi, anh ta lại cảm thấy lúng túng, không hỏi được...

Thông qua kính chiếu hậu, anh ta lén nhìn Bùi Thanh Thiển.

Bùi Thanh Thiển phát hiện hành động của anh ta, cô lười biếng quay lại: “Có chuyện muốn nói với tôi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play