"Hả?" Mộ Diễn Chi nghe hiểu lời nói của Bùi Thanh Thiển, sắc mặt lập tức trở nên thiếu sức sống, anh vẫn chưa kịp giành lấy phúc lợi cho mình.
Bên kia đã cúp máy.
Mộ Diễn Chi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chỉ cau mày.
"Vợ cậu cúp máy của cậu à?" Cố Thừa Viễn hai chân chéo nguẩy, hỏi với giọng điệu hả hê.
Mộ Diễn Chi rất bực dọc: "Ừm."
"Đừng có buồn." Cố Thừa Viễn lên tiếng an ủi.
Mộ Diễn Chi xụ mặt, đi về phía trước cửa sổ sát đất.
Cố Thừa Viễn tiếp đó bổ sung: "Sau này cơ hội cô ấy cúp máy cậu còn nhiều lắm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quen với điều đó."
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người anh ta.
Cố Thừa Viễn nhất thời ngay cả lời trăn trối cũng nghĩ xong rồi, không dám lắm lời trêu chọc Mộ Diễn Chi nữa, anh ta lấy điện thoại ra, nhấn vào giao diện trò chơi, chuẩn bị chơi game.
"Cậu nói xem, tại sao..." Mộ Diễn Chi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Lúc trước cô ấy đối với tôi cơ bản là cầu sao được vậy, chỉ cần một câu nói của tôi, cô ấy đều sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Mà bây giờ, tôi dồn hết tâm tư để kiếm cớ tiếp cận cô ấy, cô ấy lại lạnh nhạt với tôi đến như vậy?"
Trước sau chênh lệch quá lớn, khiến cho anh căn bản không nghĩ ra nguyên nhân là do đâu.
"Trước đó cô ấy là vợ của cậu." Cố Thừa Viễn thuận miệng trả lời, đột nhiên nhớ đến câu nói 'tôi thích anh ấy' của Bùi Thanh Thiển, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Diễn Chi.
Trước đó anh ta còn cảm thấy Bùi Thanh Thiển là đang nói dối, có điều nhìn thấy thái độ gần đây của cô đối với Mộ Diễn Chi, anh ta xem như là hiểu rõ rồi, Bùi Thanh Thiển thật sự không lừa anh ta.
Lúc thích Mộ Diễn Chi, không nghĩ đến cái giá phải trả mà muốn xuất hiện bên cạnh anh, dịu dàng đối đãi với anh.
Lúc anh đề nghị muốn ly hôn, cô cũng có thể gọn gàng nhanh chóng mà thu tay lại, không hề dây dưa dài dòng.
Cố Thừa Viễn bỗng nhiên rất khâm phục Bùi Thanh Thiển: "Nhưng bây giờ, hai người đều sắp ly hôn rồi, cô ấy đương nhiên phải giữ khoảng cách với cậu."
"Nhưng tôi nói rồi, tôi không muốn ly hôn." Mộ Diễn Chi càng ngày càng không biết rốt cuộc Bùi Thanh Thiển đang nghĩ gì.
"Mộ Diễn Chi." Cố Thừa Viễn bỏ điện thoại qua một bên, ngồi thẳng người: "Nếu đã đề nghị ly hôn, vậy cũng đừng có nói một đằng làm một nẻo."
Mộ Diễn Chi mím chặt môi.
“Bùi Thanh Thiển cũng là con người, cô ấy cũng biết buồn, cũng biết mệt.” Cố Thừa Viễn nhìn Mộ Diễn Chi, phảng phất như nhìn thấy bản thân khi chia tay với Tiểu Cần.
Một lần rồi lại một lần chia tay.
Lại một lần rồi lại một lần quay lại.
Dù là người đa tình như anh ta cũng không chịu nổi.
Càng huống hồ là một người phụ nữ dốc lòng yêu Mộ Diễn Chi.
Cố Thừa Viễn dựa ra sau: "Cho nên, trước khi cậu vẫn chưa làm rõ tình cảm đối với Joanna, tôi khuyên cậu, đừng có tùy tiện nói với Bùi Thanh Thiển những lời đại loại như cậu không muốn ly hôn."
Lỡ như đến cuối cùng chợt phát hiện người bản thân yêu vẫn là Joanna, muốn ở bên Joanna, vậy Bùi Thanh Thiển... sẽ chỉ bị tổn thương càng sâu sắc.
Nếu như không kịp thời điều chỉnh tốt, còn có thể sẽ... sụp đổ.
Mộ Diễn Chi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói ra một chữ: "Được."
Anh có còn thích Joanna không?
Câu hỏi này, bây giờ anh đã không thể đưa ra được câu trả lời chắc chắn, nhưng anh có thể chắc chắn rằng anh không muốn xa Bùi Thanh Thiển.
Cho dù chỉ nghĩ đến cuộc sống không có Bùi Thanh Thiển...
Anh còn cảm thấy sợ hãi.
Năm giờ chiều.
Bùi Thanh Thiển vừa nhìn thấy đã đến giờ tan làm liền thu dọn đồ đạc đúng giờ.
"Nè!" Tề Nguyệt đang xem hăng hái, phát hiện Bùi Thanh Thiển muốn đi rồi, lập tức ngồi dậy: "Sao cô lại đi rồi?"
"Về nhà." Bùi Thanh Thiển đeo túi xách vào rồi quay lại giải thích với cô ta.
Cô trước giờ không tăng ca.
"Có thể đợi tôi xem hết phần này không?" Tề Nguyệt giơ tệp văn kiện lên hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT