"Nghĩ lung tung nhiều quá cũng là một loại bệnh." Bùi Thanh Thiển chỉ vào trán cậu, đẩy cậu ra xa mình một chút.
Mẹ Bùi đưa cho cô một cái bát: "Ý con là cậu ấy không thích con?"
"Đương nhiên." Bùi Thanh Thiển thuận tay nhận lấy: "Con gái mẹ cũng không phải vạn người mê..."
"Năm đó rõ ràng mẹ nghe thấy, cậu ấy đã tỏ tình với con rồi..." Mẹ Bùi thấp giọng phản bác.
"Đó là bởi vì lúc đó cậu ấy còn trẻ, vẫn chưa hiểu được cái gì là yêu." Bùi Thanh Thiển giải thích: "Sau này cậu ấy ra nước ngoài, lại tìm được một người bạn gái."
Mẹ Bùi nhỏ giọng lầm bầm: "Tìm bạn gái, cũng không có nghĩa là không thích con đúng không?"
"Mẹ." Bùi Thanh Thiển chỉ xem Dụ Hoa Đình là bạn: "Là cậu ấy tự nói, sau khi gặp được bạn gái người nước ngoài, mới biết cảm giác mà cậu ấy đối với con vốn không phải là thích, chỉ là có thiện cảm một cách đơn thuần mà thôi."
Mẹ Bùi chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ý là hai đứa con thật sự không có chút khả năng nào?"
Bùi Thanh Thiển trịnh trọng gật đầu: "Không sai."
Mẹ Bùi chưa từ bỏ ý định mà vẫn còn muốn truy hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn hai người bọn họ không có gì của Bùi Thanh Thiển, lại chỉ có thể đem những câu hỏi chất đầy trong bụng nuốt trở vào.
Bùi Thanh Mạch thấy mẹ không hỏi nữa, bản thân mình cũng ngại hỏi tiếp nên cúi đầu xuống ăn cơm.
Buổi tối.
Trong căn hộ đơn ở tầng hai mươi sáu.
Hôm nay người môi giới tan làm rất sớm, về đến nhà, mệt đến trực tiếp co quắp trên ghế sofa.
Chuông điện thoại vang lên.
Nhưng cô ta chẳng muốn nghe.
Làm nghề này, sau khi tan làm, còn thường xuyên có khách hàng liên lạc, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi...
Có đôi khi, vì để yên tĩnh một lúc, bọn họ đều trực tiếp chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi vứt sang một bên.
Cô ta thuận tay cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, là bạn học cũ của cô ta, lười biếng nghe điện thoại: "Có chuyện gì sao?"
"Tớ sắp về nước." Dụ Hoa Đình đi thẳng vào vấn đề nói: "Cho nên làm phiền cậu tìm giúp tớ một căn nhà."
"Yêu cầu cụ thể." Người môi giới hôm nay không có tinh thần, cũng không muốn nói quá nhiều.
"Ở gần nhà Thanh Thiển." Dụ Hoa Đình chỉ có một điều kiện này.
"Bên tớ có vài căn nhà..." Người môi giới gian nan đứng dậy, mở máy tính ra: "Hay là tớ trực tiếp gửi thông tin nhà qua email cho cậu, cậu xem một chút coi cụ thể muốn căn nào."
Dụ Hoa Đình trầm mặc một hồi: "Tớ thuê căn gần nhà cô ấy nhất."
"Được." Người môi giới gửi tin nhắn đến wechat của Dụ Hoa Đình: "Còn có việc gì khác không?"
Không có việc gì khác thì cô ấy cúp máy trước, sau đó tắt nguồn điện thoại, nằm trên sofa cố gắng hưởng thụ một lúc!
"Có. . ." Dụ Hoa Đình hơi thiếu tự tin: "Lúc đầu sau khi Thanh Thiển kết hôn, tớ sợ cô ấy không chịu liên lạc với tớ nên tớ đã nói dối rằng mình có bạn gái rồi..."
"Hả?" Người môi giới vừa nghe thấy có liên quan đến Bùi Thanh Thiển, lập tức nổi lên hứng thú, ngồi xếp bằng lại: "Cho nên lần này cậu trở về, là dự định theo đuổi cậu ấy?"
"Ừm." Dụ Hoa Đình cũng không phủ nhận: "Tớ không muốn bỏ qua cơ hội lần này."
Người môi giới cười trên nỗi đau của người khác, hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị xử lý cô bạn gái căn bản không tồn tại này như thế nào?"
"Tớ cũng không biết." Dụ Hoa Đình rất phiền não.
Lúc đầu sau khi anh ta tỏ tình với Bùi Thanh Thiển, Bùi Thanh Thiển vẫn luôn giữ khoảng cách với anh ta, cho đến khi sau này kết hôn, anh ta nói với Bùi Thanh Thiển rằng mình đã có bạn gái thì hai người mới nói chuyện trở lại.
Thế nhưng từ đó về sau, tần suất liên lạc của hai người cũng ít đi...
Ngoài những lần thỉnh thoảng có lễ tết rồi chúc phúc qua lại ra, khi cần nhờ đối phương chuyện gì thì mới nhớ tới nhau.
Người môi giới nghĩ đến một cách: "Hay là, cậu nói với cậu ấy, cậu vẫn chưa chia tay?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT