"Để hôm khác đi!" Bùi Thanh Thiển cảm thấy mình và Mộ Diễn Chi không còn chuyện gì để nói, huống hồ hôm nay cô còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý.

"Cũng được." Mộ Diễn Chi lùi lại một bước, đang chuẩn bị trao đổi thời gian cụ thể với Bùi Thanh Thiển thì cô đã vặn ga xe đạp điện, biến mất dưới tầm mắt của anh.

Lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng, phun không ra nuốt không trôi.

Anh nhìn xung quanh.

Lúc này đã là đêm khuya, trong bệnh viện, trừ anh ra thì chẳng còn ai, vô cùng vắng vẻ.

Anh càng thêm phiền muộn, trước đây lúc anh bận rộn, người khác xin gặp anh, xin anh có thể cho họ mấy phút để họ có thể trình bày hết thiết kế của mình.

Anh cảm thấy lãng phí thời gian, một giây đồng hồ cũng không muốn cho nhiều.

Bây giờ trời đất xoay chuyển...

Anh muốn được ở chung với Bùi Thanh Thiển một lúc, nhưng Bùi Thanh Thiển lại chẳng thèm nói nhiều hơn với anh dù chỉ một câu.

Mộ Diễn Chi sờ mũi một cái, sau đó lái xe về công ty.

Nhà Bùi Thanh Thiển cách bệnh viện cũng không xa, đi về nhà cùng lắm cũng chỉ mất mười lăm phút, cô đi vào trong nhà, đang chuẩn bị nói chuyện chuyển trường với Bùi Thanh Mạch thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn màn hình điện thoại, là bố Cố Thừa Viễn gọi tới, cô bèn vỗ vai Bùi Thanh Mạch và nói: "Em đi tắm trước đi."

Bùi Thanh Mạch ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."

Bùi Thanh Thiển ngồi xuống ghế sa lon và nghe điện thoại: "A lô?"

"Chú bảo Cố Thừa Viễn gửi tiền rồi, cháu nhận được chưa?" Bố Cố đi thẳng vào vấn đề.



Bùi Thanh Thiển rủ mắt: "Đã gửi vào thẻ chữa bệnh của bố cháu rồi ạ."

"Vậy là tốt rồi." Bố Cố rất vui mừng, xem ra Cố Thừa Viễn chẳng qua chỉ là thích đối đầu với ông ấy chứ không phải thật sự không nghe lời ông: "Được rồi, sau này nếu như cháu thiếu tiền, hoặc là có chuyện gì cần chú hỗ trợ thì cứ nói."

Ông chủ của một công ty bận trăm công ngàn việc, lại dành chút thời gian để gọi điện cho cô, không cần nói cũng biết có dụng ý gì.

Bùi Thanh Thiển cũng không ngu xuẩn: "Không thành vấn đề, nhưng nếu chủ tịch Cố có nhu cầu gì thì cũng không cần vòng vo, cứ nói thẳng cho cháu biết là được."

"Ha ha!" Bố Cố sung sướng cười to: "Cháu đã nói như vậy thì chú cũng không khách sáo nữa, đúng là lần này chú gọi cho cháu là vì cần cháu hỗ trợ."

Bùi Thanh Thiển rất bình tĩnh: "Chú nói đi ạ."

"Chú hy vọng cháu có thể tới công ty chú làm việc." Nhân tài như Bùi Thanh Thiển luôn là mục tiêu tuyển dụng của các công ty lớn.

Bố Cố hiểu rõ rằng, nếu như ông ra tay muộn thì chẳng bao lâu, Bùi Thanh Thiển sẽ bị người khác giành mất.

Nếu thật sự như thế thì chuyện đó sẽ là một tổn thất không nhỏ đối với ông.

"Được." Bùi Thanh Thiển đã cầm tiền của ông ấy thì đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của ông: "Nhưng sau khi làm việc được một năm, cháu sẽ rời đi."

"Cháu định đi đâu?" Bố Cố rất bất ngờ.

Bùi Thanh Thiển vừa khách sáo vừa xa cách nói: "Cái này là chuyện riêng của cháu."

Bố Cố hiểu rõ rằng, cô đã nói đến mức này thì chứng tỏ không định nói cho ông ấy biết, ông hơi tiếc nuối, nói: "Chú tôn trọng ý định của cháu."

"Cháu cảm ơn." Bùi Thanh Thiển nói từ tận đáy lòng.



Bố Cố lúng túng nói: "Nhưng chú hy vọng cháu có thể tới công ty chú giúp đỡ Cố Thừa Viễn."

Năm đó, lúc Bùi Thanh Thiển làm việc ở công ty bọn họ, ông đã từng đề xuất chuyện này với Bùi Thanh Thiển, nhưng lúc đó Bùi Thanh Thiển lại nói, Cố Thừa Viễn là bùn nhão không đỡ nổi tường, không muốn lãng phí thời gian với Cố Thừa Viễn...

Đương nhiên bố Cố cũng biết chuyện này.

Cho nên khi đó cũng không ép buộc Bùi Thanh Thiển.

Nhưng bây giờ ông ấy có ơn với Bùi Thanh Thiển, ông không cần lo chuyện sau khi đưa ra đề xuất, Bùi Thanh Thiển sẽ từ chối tới công ty họ làm việc vì không muốn hợp tác với Cố Thừa Viễn, cho nên ông muốn thử một chút, xem xem Bùi Thanh Thiển có đồng ý hay không.

Nếu như Bùi Thanh Thiển vẫn giữ nguyên suy nghĩ như lúc trước thì ông ấy sẽ nhún nhường một bước, để Bùi Thanh Thiển làm thư ký cho ông, giúp đỡ ông.

Tóm lại, cho dù như thế nào thì ông cũng không phải chịu thua thiệt.

"Cháu đã nhận tiền của chú thì đương nhiên cháu sẽ không từ chối yêu cầu của chú." Bùi Thanh Thiển đã không còn là cô thiếu nữ vừa thanh cao vừa cao ngạo năm đó nữa.

Bây giờ cô đã có điểm yếu rồi: "Cháu sẽ đi làm lúc nào ạ?"

"Ngày mai!" Đương nhiên bố Cố muốn càng sớm càng tốt.

Ngày nào Cố Thừa Viễn cũng chơi bời với Mộ Diễn Chi, nhưng Mộ Diễn Chi trên thương trường lại lạnh lùng bá đạo, mạnh mẽ vang dội, còn Cố Thừa Viễn lại bị chính ánh hào quang của anh làm tôn lên là một tên phá gia chi tử hàng thật giá thật...

Bố Cố hy vọng, Cố Thừa Viễn có thể sớm lột xác.

Vì thế nên ông mới không hề tiếc rẻ gì mà tìm người lôi Cố Thừa Viễn ra khỏi vũng bùn, tập trung làm việc.

Trước đây ông cũng đã tìm không ít người, nhưng trong nhiều người như vậy mà vẫn không có một ai thích hợp.

Ông nghĩ, nếu như trên thế giới này thật sự có người có thể khiến con trai mình thay đổi, vậy thì người này chắc chắn là Bùi Thanh Thiển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play