"Nhưng tôi thích cô, chứ không bảo cô sỉ nhục tôi." Bỏ lại một câu này, Mộ Diễn Chi không thèm để ý tới Joanna nữa, nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Toàn thân Joanna mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Làm sao bây giờ...
Mộ Diễn Chi biết hết rồi.
Mười giờ tối.
Hầu như tất cả mọi người trong bệnh viện đều đã rời đi, chỉ còn lại bệnh nhân và giường bệnh.
Bùi Thanh Thiển thấy cũng đã muộn, bèn thu dọn hộp cơm, chuẩn bị dẫn Bùi Thanh Mạch về nhà.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Mộ Diễn Chi xách hai hộp bánh kem và một đống thuốc bổ đi vào phòng bệnh, đưa tới trước mặt mẹ Bùi: "Mẹ."
"Bố con bé không ăn được mấy cái này đâu." Kể từ khi biết Bùi Thanh Thiển muốn ly hôn với Mộ Diễn Chi, mẹ Bùi không còn muốn vui cười gì với Mộ Diễn Chi nữa: "Hay là cậu cầm về đi?"
Mộ Diễn Chi không ngờ lại bị từ chối, nhất thời ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển buồn cười nói: "Mẹ, anh ấy đưa qua đây cũng không dễ dàng gì, hay là cứ lấy đi."
Mẹ Bùi thầm nghĩ, nó dễ hay không dễ thì liên quan gì tới mẹ?
Nhưng nhìn vẻ mặt của con gái, dù sao bà cũng không thể làm con gái khó xử được, bèn bĩu môi, nhận lấy mấy thứ Mộ Diễn Chi mang tới, máy móc nói cảm ơn một tiếng, sau đó đặt đồ đạc lên đầu giường.
Mộ Diễn Chi thấy thế, tâm trạng cũng tốt lên.
Mẹ Bùi xoay người, không hề khách sáo nói với Mộ Diễn Chi: "Đồ đưa cũng đưa rồi, thăm cũng thăm rồi, bây giờ cậu đi được chưa?"
Từ trước đến nay Mộ Diễn Chi không giỏi ăn nói với người khác, nghe thấy mẹ Bùi đuổi mình, anh vô thức nhìn về phía Bùi Thanh Thiển xin giúp đỡ.
Bùi Thanh Thiển đối mặt với anh, nhưng lần này lại không giúp anh: "Bố mẹ cũng mệt rồi, chúng ta về sớm đi, để bố mẹ nghỉ ngơi thật tốt nữa!"
Cô đã nói như vậy, đương nhiên Mộ Diễn Chi cũng không thể nói thêm gì nữa, sau khi chào bố mẹ Bùi, ba người cùng rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa phòng bệnh lại, mẹ Bùi thở dài nói: "Lúc trước hai đứa nó vẫn rất ổn, sao lại có thể nói ly hôn là ly hôn được chứ?"
"Con gái cưng nhà chúng ta vẫn luôn một lòng một ý với nó." Bố Bùi nằm trên giường bệnh, nghe thấy mẹ Bùi nói thế bèn ngồi dậy: "Tự nó kết thúc trước, nói cái gì mà mối tình đầu về nước, muốn tái hôn với mối tình đầu..."
Ông càng nói càng tức: "Con gái tôi thua kém gì mối tình đầu của nó chứ?"
"Đúng vậy!" Mẹ Bùi vô cùng tán thành: "Buồn nôn nhất là đã quyết định vứt bỏ con gái chúng ta rồi mà còn giả vờ giả vịt tới thăm ông!"
Bố Bùi cũng rất bất mãn: "Đúng vậy, ai mà thèm mấy thứ đấy của nó chứ!"
Mẹ Bùi điên cuồng gật đầu: "Nếu không phải con gái chúng ta giữ thể diện cho nó, kiên quyết bảo tôi nhận thì chắc chắn tôi sẽ để nó xách đến như thế nào thì xách về như thế đấy!"
Bố Bùi nghe bà nói như vậy, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía đống đồ trên đầu giường.
Mẹ Bùi nhìn sang theo tầm mắt của ông: "Sao vậy?"
Bố Bùi nói luôn mà không cần suy nghĩ gì: "Vứt đi, đỡ phải nhìn thấy lại bực mình."
Mẹ Bùi đã muốn vứt từ lâu, nghe thấy lời bố Bùi nói, không nói hai lời, lập tức dọn dẹp đống đồ đó và vứt hết đi.
Cửa bệnh viện.
Bùi Thanh Thiển mở khóa xe đạp điện, Bùi Thanh Mạch vừa nhấc chân ngồi lên, cô lập tức vặn ga, tăng tốc xe đạp điện.
"Vợ." Do dự một hồi lâu, thấy Bùi Thanh Thiển sắp rời đi, cuối cùng Mộ Diễn Chi mới lấy dũng khí, gọi cô một tiếng.
Từ sau khi Mộ Diễn Chi nói chuyện muốn ly hôn với mình, cô đã sửa lại xưng hô của Mộ Diễn Chi rất nhiều lần.
Lần nào Mộ Diễn Chi cũng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lần sau lại vẫn tiếp tục gọi sai.
Hiện tại Bùi Thanh Thiển lười, không muốn sửa lại nữa: "Sao vậy?"
Mộ Diễn Chi nhìn vào mắt Bùi Thanh Thiển: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT