"Tối hai đứa quay lại thì nhớ cẩn thận chút." Mẹ Bùi mở cửa phòng bệnh ra và dặn dò.
"Vâng." Hai người cùng nhau về nhà, căn bản không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng Bùi Thanh Thiển biết mẹ chỉ là lo lắng cho mình nên cũng không phản bác, cười đáp lời rồi đứng lại trước cửa, xoay người nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ muốn ăn gì để con về nấu cho mẹ."
Cô nhớ, lúc cô về nhà, mẹ vừa mới nấu cơm, còn chưa kịp ăn.
Bây giờ đã đi đi lại lại ở bệnh viện lâu như vậy, chắc chắn đã đói rồi.
"Gì cũng được." Mẹ Bùi cũng không kén chọn.
"Vâng."
Sau khi tạm biệt mẹ, Bùi Thanh Thiển và Bùi Thanh Mạch cùng rời khỏi bệnh viện.
Cố Thừa Viễn phát hiện cô ấy cứ coi như mình không tồn tại bèn chủ động đuổi theo và đứng bên phía tay phải của Bùi Thanh Thiển, anh ta nói: "Nghe nói cô không đủ tiền trả tiền viện phí cho bố à?"
Người ta đã hỏi thăm tường tận, còn nói ra những lời này, chứng tỏ người ta quả thực đã biết về tình hình của bố cô.
Bùi Thanh Thiển cũng không có ý định giấu giếm: "Còn thiếu hơn mười vạn."
"Tôi đã giúp cô bù vào rồi." Cố Thừa Viễn giải thích rõ mục đích tới của mình.
Bùi Thanh Thiển khựng lại, nhìn Cố Thừa Viễn.
Tại sao anh ta phải giúp cô bù số tiền này?
Cố Thừa Viễn tiếp tục bổ sung: "Nhưng mà có người đã giúp cô bù số tiền này vào trước tôi rồi, cô có biết người đó là ai không?"
Bùi Thanh Thiển vốn không cần suy nghĩ: "Mộ Diễn Chi?"
"Nhà anh ấy có cổ phần trong bệnh viện này." Bùi Thanh Thiển nói: "Người nhà anh ấy đến bệnh viện này chữa bệnh, cho dù hết bao nhiêu tiền thì cũng đều trừ thẳng vào thẻ của anh ấy."
Cố Thừa Viễn nhất thời cảm thấy hứng thú: "Biết vậy mà cô vẫn tới bệnh viện này sao?"
Nếu đã quyết định phải tránh hiềm nghi thì không phải là nên nghĩ cách phủi sạch quan hệ với đối phương sao?
"Không đến bệnh viện này, tôi cũng không có đủ tiền." Bùi Thanh Thiển không nhanh không chậm nói: "Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bố chết được, đúng không?"
Cố Thừa Viễn bỗng không biết nên nói cái gì.
Trước đây, lúc anh ta vẫn chưa tiếp xúc với Bùi Thanh Thiển, mọi tin tức về cô đều là nghe qua sự bàn tán của những người bên cạnh.
Lúc nhắc tới cô, tất cả mọi người đều không keo kiệt mà hết lời ca ngợi.
Ví dụ như: Dịu dàng, phóng khoáng, làm việc khéo léo.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng cảm thấy Bùi Thanh Thiển thật giả tạo.
Suy cho cùng, một người bình thường không thể nào làm tất cả mọi người đều thích mình được.
Anh ta nghĩ, chắc chắn là bình thường Bùi Thanh Thiển luôn cố che giấu bộ mặt thật của mình, lựa ý hùa theo sự yêu thích của mấy người đó nên những người đó mới có thể khen không dứt miệng khi nhắc tới cô.
Ấn tượng này đã thay đổi vào lần mà Mộ Diễn Chi kể cậu ta đề nghị ly hôn với Bùi Thanh Thiển và cô đã không phản đối.
Anh ta nghĩ mãi mà không ra, ngay từ đầu không phải Bùi Thanh Thiển vì tiền nên mới kết hôn với Mộ Diễn Chi sao?
Nếu đã như vậy, tại sao cô ấy lại không oán trách dù chỉ một câu sau khi biết Mộ Diễn Chi không muốn cho cô ấy dù chỉ một đồng sau khi ly hôn?
Là lạt mềm buộc chặt, hay là thật sự không để bụng về số tiền này?
Việc khiến anh ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu Bùi Thanh Thiển là vào hôm nay.
Bố bệnh nặng, chọn bệnh viện dưới trướng Mộ Diễn Chi...
Cố Thừa Viễn nghĩ không ra bèn hỏi: "Cô định bao giờ trả số tiền cậu ta bù vào giúp cô?"
"Hôm nay." Bùi Thanh Thiển đứng trước quầy thanh toán, lấy thẻ của bố ra và nói vài câu với người đàn ông trong quầy, đối phương nở cười với cô, nhanh chóng thao tác và trả lại thẻ cho cô.
Cô nói cảm ơn với đối phương, cầm ấy thẻ và nói với Cố Thừa Viễn: "Sau khi đi làm, tôi sẽ từ từ trả lại số tiền tôi nợ anh cho anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT