"Thật sao?" Bố Cố nghe thấy tên Bùi Thanh Thiển này, tâm trạng bùng nổ mới từ từ hòa hoãn lại.

Phản ứng trong dự liệu khiến Cố Thừa Viễn chán ghét từ trong thâm tâm: "Vâng, bố cô ấy bị ung thư phổi, đang nằm trong bệnh viện, con bảo bạn hỗ trợ điều tra, cậu ấy nói muốn phẫu thuật ít nhất cũng cần hơn 50 vạn, nhưng trong thẻ chữa bệnh của Bùi Thanh Thiển chỉ có hơn ba mươi vạn."

"Nói cách khác là còn thiếu hơn mười vạn đúng không?" Bố Cố hỏi.

Cố Thừa Viễn không cần phải bịa đặt loại chuyện như thế này: "Không sai."

"Con hỗ trợ bổ sung số tiền này đi." Bố Cố ra lệnh.

Cố Thừa Viễn nhắc nhở: "Cô ấy còn chưa tới công ty chúng ta làm việc."

"Bố biết, cho nên bố mới bảo con giúp cô ấy bù vào số tiền này." Khó khăn lắm tâm trạng bố Cố mới trở nên tốt đẹp hơn: "Người như Bùi Thanh Thiển ấy à, ghét nhất là nợ ơn người khác, chúng ta giúp bổ sung số tiền này thì cô ấy sẽ biết công ty chúng ta muốn tuyển cô ấy, như vậy chắc chắn cô ấy sẽ tới công ty chúng ta làm việc."

"..." Cố Thừa Viễn thật sự không ngờ bố mình lại hiểu rõ Bùi Thanh Thiển như vậy, anh ta cười một tiếng và nói: "Con hiểu rồi."

Nói chuyện với bố xong, anh ta bèn liên hệ với Đào Hoài Cẩn.

Hôm nay Đào Hoài Cẩn trực ca đêm, nhận được điện thoại của Cố Thừa Viễn, anh ta đi thẳng xuống lầu, sau khi chào hỏi, nhân viên thu tiền không nói hai lời, lập tức gửi tiền vào thẻ của bố Bùi ở khoa phổi giúp anh ta.

Sau khi lấy được thông tin cá nhân của đối phương, nhân viên kia nhìn về phía hai người đàn ông đứng trước quầy thanh toán: "Vừa nãy đã có người nộp hơn mười vạn còn thiếu kia, bây giờ số tiền trong thẻ đã đủ rồi."



Nhưng anh ta chỉ mới đi gọi một cú điện thoại mà đã có người nộp tiền rồi sao?

Cố Thừa Viễn không rõ, rốt cuộc là ai lại hành động nhanh như vậy.

Đào Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt buồn bực của Cố Thừa Viễn, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Trên lầu còn có việc, tôi đi lên trước."

"Ừ." Cố Thừa Viễn dựa vào quầy thanh toán, nghiêm túc nghĩ xem còn có ai biết chuyện bố Bùi Thanh Thiển đổ bệnh, phải nằm viện hay không.

Bố Bùi Thanh Thiển vừa mới vào bệnh viện tối hôm nay...

Hơn nữa, bố cô ấy vừa mới nhập viện chưa được bao lâu thì mình đã tới, trò chuyện với cô ấy trong chốc lát, sau khi cô ấy đi vào phòng bệnh, anh ta cũng không chậm trễ mà lập tức đi thẳng tới sảnh hỏi thăm tin tức.

Sau khi hỏi thăm hết tình hình của cô ấy, anh đã lập tức liên hệ với Đào Hoài Cẩn để hỏi về tình hình tài khoản của cô ấy, Đào Hoài Cẩn còn nói với anh rằng trong thẻ còn thiếu hơn mười vạn...

Mà trong lúc đó anh chỉ gọi điện thoại, báo cáo tình hình với bố một chút mà thôi, thế mà số tiền này đã được người khác bù vào rồi sao?

Rốt cuộc người nào mà lại hành động nhanh như vậy?

Cố Thừa Viễn càng nghĩ càng không rõ.

Quan trọng nhất là, trong lúc anh gọi điện thoại ở trước cửa vẫn luôn để ý tới tình hình bên này và cũng không có ai đi tới.



Rốt cuộc là người nào đã giúp Bùi Thanh Thiển nộp viện phí mà không cần xuất hiện?

Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Thừa Viễn nhất thời xuất hiện tên của một người, anh ta lắc đầu và cười, sau đó nhìn nhân viên thu tiền và hỏi: "Bây giờ còn nộp thêm tiền vào thẻ được nữa không?"

Nhân viên thu tiền vẫn đang chờ Cố Thừa Viễn, nghe thấy Cố Thừa Viễn hỏi vậy, anh ta gật đầu, nói: "Được."

"Vậy để tôi nộp." Cố Thừa Viễn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví da màu đen ra và đưa cho nhân viên thu tiền.

Nhân viên thu tiền hỏi anh ta: "Nộp thêm bao nhiêu?"

"Sau khi nộp viện phí lần đầu còn thiếu bao nhiêu thì bây giờ nộp thêm bấy nhiêu." Từ trước đến nay, Cố Thừa Viễn luôn rất phóng khoáng.

Nhân viên thu tiền muốn nhắc nhở anh ta rằng nộp nhiều như vậy thì đến lúc kết toán sẽ rất phiền phức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt 'không hề gì' của Cố Thừa Viễn, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống.

Sau khi nộp thêm tiền xong, anh ta trả thẻ lại cho Cố Thừa Viễn rồi cười và nói với Cố Thừa Viễn: "Nộp xong rồi."

"Cảm ơn." Cố Thừa Viễn nhận lấy thẻ ngân hàng, cất vào ví tiền, chợt phát hiện có một tấm ảnh rớt trên mặt đất, anh ta thuận tay nhặt lên, sau khi thấy rõ ràng gương mặt trên tấm ảnh, anh ta xé vụn tấm ảnh và ném vào thùng rác.

Anh ta trở lại trước cửa phòng bệnh, ngồi xuống ghế trên hành lang, liên tục nghịch chiếc bật lửa trên tay...

Rốt cuộc có nên nói cho Bùi Thanh Thiển biết Mộ Diễn Chi đã giúp cô ấy bổ sung khoản tiền còn thiếu không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play