Mộ Diễn Chi cố kiềm nén cơn kích động muốn bùng nổ lại, dừng xe lại bên ven đường và ra hiệu họ lên xe.
Bùi Thanh Thiển nghe thấy thế thì quay lại, nhìn thấy Mộ Diễn Chi, cô bất ngờ hỏi: "Anh chưa đi à?"
Giờ cô ấy mới phát hiện?
Mộ Diễn Chi phát hiện mình bị ngó lơ, trong nháy mắt tâm trạng trở nên vô cùng tệ: "Đúng vậy, sợ hai người không đón được xe, phải tự đi bộ về."
"Vậy làm phiền anh." Bùi Thanh Thiển mở cửa xe và ngồi vào ghế phía sau.
Tất cả nỗi bất mãn của Mộ Diễn Chi đều bị lời này dẹp tan, anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô rất điềm tĩnh thì không khỏi có chút căng thẳng: "Về nhà nào đây?"
"Nhà bố mẹ tôi." Bùi Thanh Thiển trả lời mà không cần suy nghĩ.
Mộ Diễn Chi do dự hỏi: "Tôi có cần dừng ở ven đường mua chút quà không?"
Bùi Thanh Thiển không hiểu: "Mua quà làm cái gì?"
"Lâu lắm rồi không tới nhà em..." Mộ Diễn Chi càng nói càng cảm thấy căng thẳng: "Lâu lâu mới tới một lần, nhất định phải mua chút quà."
"Không cần." Bùi Thanh Mạch lên tiếng trước: "Anh sắp không còn là anh rể của em nữa rồi, không cần phải khách sáo đâu."
Tâm trạng tươi đẹp của Mộ Diễn Chi nhất thời bị phá hỏng.
Bùi Thanh Thiển cũng đứng về phía em trai: "Thằng bé nói đúng đấy."
Mộ Diễn Chi bực tức không nói nên lời, nhưng anh không muốn nổi giận trước mặt Bùi Thanh Thiển, sau khi ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu thì liền tự buồn phiền một mình.
Suốt trên đường đi, mấy người họ không nói chuyện với nhau.
Sau khi đưa hai người tới nhà Bùi Thanh Thiển, Bùi Thanh Thiển thậm chí còn chưa kịp nói cảm ơn với Mộ Diễn Chi thì anh đã đạp ga, vọt thẳng ra ngoài.
Hình như anh ấy tức giận thì phải?
Nhưng mà chuyện này có gì phải tức giận?
Bùi Thanh Thiển cũng lười nghĩ nguyên nhân anh tức giận, xoay người đi lên lầu.
"Chị, chị và anh rể thật sự hết hy vọng rồi à?" Bùi Thanh Mạch thử dò hỏi.
Bùi Thanh Thiển không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em muốn chị và anh ấy vẫn còn hy vọng à?"
"Dạ." Bùi Thanh Mạch ăn ngay nói thật: "Bởi vì em cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Chính xác mà nói, không chỉ mỗi cậu mà tất cả mọi người trong thành phố đều cảm thấy như vậy.
Một người là thiên tài trên thương trường, một người thì dịu dàng, thoải mái trang nhã, hai người kết hôn, trở thành gia đình, đã từng là niềm hâm mộ của tất cả thanh niên trong thành phố.
Bùi Thanh Mạch cũng là một thành viên trong số người hâm mộ đó, cho nên cậu hy vọng hai người vẫn có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau.
"Xứng hay không xứng thì đều chỉ là đánh giá của người ngoài." Nhưng Bùi Thanh Thiển lại không có phản ứng gì kịch liệt đối với chuyện này như những người khác.
Cô vẫn luôn cảm thấy, việc kết hôn với Mộ Diễn Chi năm năm là do cô lấy trộm từ tay Joanna.
Hiện tại Joanna đã trở về, Mộ Diễn Chi cũng muốn hợp lại với Joanna.
Thứ chờ đợi cô chỉ còn việc rút khỏi con đường này.
Bùi Thanh Thiển lãnh đạm nói: "Còn đương sự thì chỉ quan tâm tới chuyện có thích hay không."
"Nhưng em thấy anh rể rất thích chị mà." Bùi Thanh Mạch quay đầu, nếu như không thích thì với công việc của anh rể bận rộn như vậy, vốn không cần phải chỉ vì cậu em vợ này mà bỏ công việc qua một bên và chạy tới trường, làm chỗ dựa cho cậu.
Càng không cần phải cố ý ở lại chờ họ sau khi đã giải quyết xong mọi việc và lái xe đưa họ về.
"Thích?" Bùi Thanh Thiển lặp lại chữ này, vừa cười vừa nhìn Bùi Thanh Mạch: "Em nghĩ thế nào là thích?"
Cách cửa phòng vẫn có thể nghe thấy một giọng nữ vô cùng quen thuộc.
Bùi Thanh Thiển cười trả lời: "Mẹ, con đây."
Mẹ Bùi mở cửa, nhìn thấy Bùi Thanh Thiển, bà thân mật xông tới ôm lấy Bùi Thanh Thiển, mừng rỡ nói: "Con gái ngoan, cuối cùng con cũng chịu về thăm bố mẹ!"
Trong lời nói đều mang theo niềm vui mừng khi gặp được con gái.
"Sau này con sẽ thường xuyên về thăm mọi người." Bùi Thanh Thiển ôm mẹ, tuy thời tiết rất nóng nhưng được mẹ ôm lại có một cảm giác rất an toàn.
Cô buông mẹ ra, lại đúng lúc nhìn thấy sự lúng túng chợt lóe trên gương mặt của mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT