"Em nói đi." Từ trước đến nay, Bùi Thanh Thiển luôn rất dễ thương lượng với loại vấn đề như thế này.

Bùi Thanh Mạch đang chuẩn bị nói.

Bùi Thanh Thiển nhìn thoáng qua phía sau cậu: "Hình như anh Mộ không hợp nghe mấy đề tài như thế này đâu nhỉ?"

Được Bùi Thanh Thiển nhắc nhở, Bùi Thanh Mạch mới nhớ ra Mộ Diễn Chi vẫn đang ở đây, cậu xoay người lại và nói với Mộ Diễn Chi: "Anh rể, hay là anh về trước đi ạ!?"

Mộ Diễn Chi vốn tưởng mình không nói lời nào thì hai người họ sẽ không chú ý tới mình, không ngờ lúc nói đến trọng tâm câu chuyện, họ vẫn nhận ra anh còn đang ở đây.

Anh mất tự nhiên hỏi: "Anh không thể nghe chuyện này được sao?"

"Vâng, anh sắp ly hôn với chị em rồi." Bùi Thanh Mạch nói điều hiển nhiên: "Sau này chuyện nhà bọn em không liên quan gì đến anh nữa."

Mộ Diễn Chi cảm thấy Bùi Thanh Mạch nói rất đúng.

Bùi Thanh Mạch bổ sung: "Bây giờ chỉ là để anh thích ứng trước mà thôi."

Mộ Diễn Chi không muốn thích ứng chút nào, anh đi tới phía trước mấy bước, ngồi vào trong xe của mình, hạ cửa xe xuống, quay đầu lại nói với hai người họ: "Hai người nói xong thì tới tìm tôi, tôi đưa hai người về."

"Bọn tôi có thể tự đón xe." Bùi Thanh Thiển quyết định phải vạch rõ giới hạn với anh, không để người khác có chút khoảng không mập mờ nào.

Kết thúc rất kiên quyết.



Chủ động lấy lòng nhưng Bùi Thanh Thiển lại không muốn nhận, việc này khiến Mộ Diễn Chi cảm thấy hơi khó chịu, bèn đóng cửa sổ xe lên, ngồi buồn bực một mình trong xe.

Trên con đường ở sân trường, cây xanh hai bên xum xuê.

Bùi Thanh Mạch quyết định phải nói cho Bùi Thanh Thiển, nhưng mãi mà vẫn không mở miệng được, cuối cùng, cậu đánh liều nói: "Thôi vậy, em cũng không tiện nói chuyện này, nói chung chị cứ về nhà tự nhìn là sẽ biết."

Dáng vẻ mất tự nhiên của cậu khiến Bùi Thanh Thiển sinh lòng nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Được."

Hai người sóng vai đi ra khỏi sân trường, lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, xe buýt đã ngừng chạy, thậm chí trên khắp con đường lớn không hề có một chiếc taxi nào.

Bùi Thanh Thiển đợi một hồi lâu mà vẫn không có xe, không khỏi quay đầu lại hỏi Bùi Thanh Mạch: "Buổi tối học sinh như bọn em về nhà kiểu gì?"

Ở đây chẳng có cái xe nào chạy qua.

Chẳng lẽ phải tự đi bộ về?

"Đi ké xe bạn." Bùi Thanh Mạch cười nói: "Đa số các bạn lớp em đều có xe."

"..." Bùi Thanh Thiển vỗ vai cậu một cái: "Chờ chị kiếm được tiền rồi thì sẽ mua cho em một cái xe."

"Không cần!" Bùi Thanh Mạch nghiêm trang lắc đầu: "Giờ em cũng đã lên lớp mười hai rồi, chưa đến một năm nữa là lên đại học. Đến lúc đó không đi xe nữa thì phí tiền lắm, không thích hợp."



Nhưng cậu hiểu chuyện như thế lại khiến Bùi Thanh Thiển không biết phải làm thế nào, khoát tay lên trên vai Bùi Thanh Mạch: "Vậy được, lúc nào cần thì nói cho chị biết."

Bùi Thanh Mạch nặng nề gật đầu: "Vâng!"

Chạng vạng, nắng chiều đã khuất sau đường chân trời phía tây, hai người đi về phía trước, bóng bị kéo rất dài.

"Chị, sao chị lại muốn ly hôn với anh rể?" Bùi Thanh Mạch muốn chị gái sống hạnh phúc, lại còn coi Mộ Diễn Chi là thần tượng, cho nên cậu chưa thể tiếp nhận được việc hai người họ xa nhau...

"Chắc là do hết duyên!?" Bùi Thanh Thiển cười nói: "Nhưng mà, em phải giữ bí mật chuyện này cho chị."

"Không muốn để bố mẹ biết à?" Bùi Thanh Mạch thuận miệng hỏi.

Bùi Thanh Thiển không phủ nhận: "Bố mẹ nghĩ là chị và Mộ Diễn Chi sẽ không ly hôn, cũng rất thích người con rể này, cho nên chị muốn bố mẹ chuẩn bị tâm lý trước khi tin tức ly hôn bị tung ra."

"Vâng." Bùi Thanh Mạch nghiêm túc trả lời: "Em sẽ không nói cho ai biết đâu."

Bùi Thanh Thiển nhìn Bùi Thanh Mạch và nói lời từ tận trong thâm tâm: "Cảm ơn em."

"Hai người cứ đi như thế này thì có đi tới hừng đông cũng chưa chắc đã đến nơi đâu." Mộ Diễn Chi nói một cách lạnh lùng.

Anh vẫn luôn lái xe đi theo hai người họ, vốn cứ tưởng hai người họ đi một lúc thì sẽ nhớ tới còn có người đang lái xe đi theo sau mình và sẽ nhờ anh giúp đỡ!

Nào ngờ, suốt cả đường đi hai người họ lại không thèm đếm xỉa tới anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play