Gương mặt của Bạc Nhược vì lời nói của kẻ nào đó mặt đỏ ửng cả lên.

Cô cảm nhận được rất rõ bàn tay phủ lên vật to lớn ấy đang nóng rực, tựa hồ có thể thiêu đốt cả xương tuỷ.
“ Vô Kỵ, anh buông ra ! ”.
Bạc Nhược quát lên một tiếng.

Cô hơi dùng sức muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng Vô Kỵ dường như cảm thấy trêu đùa cô chưa đủ, càng giữ lại càng chặt.
“ Không phải em rất thích bắn súng sao ? ”.
Vô Kỵ nhếch mép cười, nụ cười treo trên khoé môi như có như không.

Ánh mắt anh theo phản xạ sinh lý mà tối dần đi, con ngươi nheo hẹp lại.

Bạc Nhược dĩ nhiên có thể cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang vây xung quanh lấy cô.
“ Không thích nữa ! ”.
Bạc Nhược gằn ra ba chữ, đại não không ngừng xoay chuyển mà tính kế.

Người đàn ông này so với năm năm trước da mặt đúng là dày lên không ít.
“ Ô, không thích nữa sao ? ”.
Vô Kỵ làm như không tin lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Bàn tay anh đặt trên eo cô đã bắt đầu không yên phận di chuyển trên phía trên, không ngừng mơn trớn trên da thịt của Bạc Nhược.

Chỉ trong chốc lát, cơ thể cô như muốn bùng cháy.
“ Không thích ! ”.
Bạc Nhược cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, phải lý trí.

Hai chữ kia thoát ra lạnh nhạt không một độ ấm.

Lúc cô đang loay hoay tìm cách thoát khỏi Vô Kỵ, anh đột nhiên buông tay cô ra nhưng vẫn giữ chặt lấy cơ thể cô.

Đôi môi bạc mọng ghé sát vào vành tai cô, khoảng cách của hai người lúc này gần trong gan tấc, hơi thở đan cài lẫn nhau khiến hố hấp của Bạc Nhược loạn nhịp.
“ Năm năm trước, không phải em đã từng chơi qua ‘khẩu súng’ này ? ”.
Dứt lời, Vô Kỵ liền đem gương mặt mình cách xa gương mặt cô một chút, khoảng cách vẫn được coi như gần trong gan tấc.

Từng đường nét góc cạnh của gương mặt điển trai kia cứ thế rơi vào tầm mắt của Bạc Nhược.
Cô không thể phủ nhận người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô của năm năm trước không có cách nào thoát ra.

Sống mũi anh vừa cao lại vừa thẳng, đôi mắt màu hổ phách sâu lắng tựa đáy biển, đôi môi bạc mỏng vô tình.

Bạc Nhược bị vẻ đẹp kia thu hút, một hồi sâu mới lên tiếng.
“ Đủ rồi ! Đừng nhắc lại chuyện của năm năm về trước, bởi vì lời được thoát ra khỏi miệng anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm ”.
Bạc Nhược gom tất cả sức lực mình cố đẩy mạnh anh ra, lần này Vô Kỵ cũng không muốn miễn cưỡng cô thêm nên rất nhanh đã nới lỏng tay, thuận thế cho Bạc Nhược thoát khỏi phạm vi của mình.
Vô Kỵ đối với lời nói kia chung quy vẫn không có nửa điểm tức giận.

Anh không rõ tại sao sự kiên nhẫn của anh đối với cô lại lớn như thế, nếu như là người khác đứng trước mặt anh nói những lời này anh nhất định khiến người đó chết không toàn thây.

Nhưng Bạc Nhược thì khác, từng câu từng chữ, từng hành động của cô đều khiến anh muốn bảo vệ, muốn che chắn.
“ Nhược Nhược, em hiện tại là người phụ nữ của tôi.

Năm chữ ‘người phụ nữ của tôi’ bao gồm những công việc gì em biết chứ ? ”.
Vô Kỵ hơi cúi người, nhặt khẩu súng ban nãy đã bị chính anh vứt xuống đất cầm chắc trong tay.

‘Đoàng’ một tiếng, bảng bắn phía xa đã thủng lớn một lỗ ở giữa.
“ Nếu tôi không thoả mãn anh việc giường chiếu anh có phải sẽ lại lấy Giác Mạc Thiên uy hiếp tôi không ? ”.
Trái tim Bạc Nhược run lên.

Lòng bàn tay cơ hồ vì sợ hãi mà chảy đầy mồ hôi, cô âm thầm cuộn chặt tay lại, nén lửa giận trong lòng.
“ Ý tưởng không tồi ”.

Vô Kỵ xoay xoay khẩu súng trong tay đùa nghịch, nhẹ nhàng cất lời.

Anh xoay người đối diện với ánh mắt của cô, nơi đáy mắt xuất hiện sự giễu cợt nhạt nhoà, có lẽ là vì câu nói của Bạc Nhược chăng ?
“ Đê tiện ”.
Bạc Nhược chửi bới một câu, muốn bỏ khỏi sân luyện súng.

Nhưng cô mới chỉ bước một bước, Vô Kỵ đã kéo lấy tay cô giữ chặt cô lại.

Khẩu súng trong tay lại một lần nữa bị vứt xuống đất.

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, từ lông mày, đôi mắt rồi dần dần di chuyển đến đôi môi đỏ mọng.
“ Nhược Nhược, tôi cần câu trả lời của em ”.
Lời nói truyền vào tai Bạc Nhược tựa hồ như đem một tảng đá lớn ném vào trong lòng cô.

Bên trong tâm bất ổn, nhưng bên ngoài Bạc Nhược vẫn giữ lấy điềm tĩnh.

Cô cúi người, mạnh tay xé rách chiếc quần bò đang mặc trên người rồi lấy con dao được dắt bên đùi kề lên cổ Vô Kỵ, hành động nhanh chóng vô cùng.
“ Có những chuyện cũng phải có điểm dừng.

Một khi vượt qua giới hạn sẽ không tốt đâu, Vô tổng à ”.
Vô Kỵ hơi cúi xuống nhìn con dao sắc lạnh được đặt trên cổ mình.

Tay cầm dao của Bạc Nhược rất chắc chắn.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt dường như lại vì hành động của cô mà tối đi.
Một tích tắc trôi đi, thế cục đã hoàn toàn thay đổi.

Con dao cầm trong tay của Bạc Nhược đang bị anh chiếm lấy ném vào bảng bắn đằng xa, xuyên qua lỗ thủng lớn ghim thẳng lên tường.

Bạc Nhược dĩ nhiên sửng sốt, hai mắt trợn to.
“ Em nghĩ tôi dựa vào đâu để khiến tổ chức Hắc Môn đứng đầu trong giới hắc đạo vĩnh viễn biến mất ? ”.
Giọng nói của anh chuyển lạnh rồi.

Anh đưa tay cầm lấy cằm của Bạc Nhược, ép cô phải đối diện với anh.
“ Nhược Nhược, tôi cho em thời gian hai ngày để suy nghĩ.

Nếu như hai ngày sau em vẫn không cho tôi câu trả lời, người mà em dốc lòng bảo vệ tôi cũng sẽ dốc lòng diệt trừ ”.
Vô Kỵ có thể dung túng cô làm mọi việc, nhưng anh tuyệt nhiên sẽ không cho phép cô từ chối anh, càng không cho phép cô được quyền phản kháng.
Anh buông Bạc Nhược ra, xoay lưng rời đi.

Ánh mắt Bạc Nhược từ đầu tới cuối đều theo sát bóng lưng anh, cho đến khi bóng lưng ấy đã biến mất khỏi tầm mắt cô, ánh nhìn vẫn chưa từng thay đổi.
Cô chua chát cười.
Anh cho cô thời gian hai ngày, nếu như hai ngày sau cô không tự nguyện nằm trên giường của anh, Giác Mạc Thiên sẽ chết !
Năm năm trước, chỉ vì một đêm hoan ái ấy trái tim cô nhảy lạc hướng, sau đó biệt tích đi tới chỗ anh.

Năm năm sau, ngựa lại đi đường cũ ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play