Lời kia vừa chậm rãi phát ra từ hai cánh môi bạc mỏng đã thành công chặn họng của Bạc Nhược.

Cô im lặng nhìn anh một hồi lâu, mãi sau đó mới có thể bật thành tiếng.
“ Vô tổng cho rằng chỉ một câu nói có thể xoa dịu được nỗi hận trong lòng tôi ? ”.
Giọng nói Bạc Nhược lạnh nhạt xa cách.

Cô cố gắng ép mình ở trước mặt anh phải giữ thái độ lạnh như băng, tuyệt không thể động lòng.
Năm năm trước chỉ vì một đợt rung động, cô đã mất đi tất cả.

Tình yêu, bạn bè đều là vì sự ngu ngốc ấy mà biến mất.

Cô không dám lại gần người đàn ông này dù trong lòng muốn báo thù cho Hắc Môn bởi vì cô sợ bản thân sẽ bị ánh mắt của anh hút vào, không có lối thoát, một lần nữa sẽ trở thành con cờ trong tay anh.
Vô Kỵ lắc đầu, dường như có chút bất lực với suy nghĩ của cô.
“ Tôi không cho rằng em là loại phụ nữ có thể dùng lời đường mật mà dỗ dành.

Nhược Nhược, tôi chỉ là nói lời thật lòng ! ”.
Vì cô từng nói Giác Mạc Thiên là ân nhân của cô, nếu không có hắn tức sẽ chẳng có cô.

Vậy nên Vô Kỵ đối với người ân nhân này đã nương tay khá nhiều, nể tình Bạc Nhược mới giữ cho hắn một cái mạng.
“ Vô tổng nói đùa rồi.

Người như anh có cho tôi tiền tôi cũng chẳng dám để anh vì tôi mà nương từ với người khác ”.
Cõi lòng Bạc Nhược khẽ run lên, một khắc ấy sắc mặt cô thay đổi rồi, ánh mắt dịu đi, tựa hồ đã có chút động lòng.

Bạc Nhược đương nhiên cũng phát hiện sự thay đổi ấy, cô vội xoay mặt đi sau khi điều chỉ cơ mặt mới lại bình tĩnh nhìn Vô Kỵ.
“ Anh nghỉ ngơi, tôi đi trước ”.
Bạc Nhược tiếp lời, không đợi anh đáp liền xoay người rời đi.

Khi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên tay nắm cửa cô nghe thấy giọng nói của anh, lạnh nhạt mà từ tốn.

Bạc Nhược vì đưa lưng về phía anh nên không rõ thái độ của anh ra sao.
“ Em có thể đi ư ? ”.
Bạc Nhược không xoay người lại, cứng rắn đáp.
“ Có thể ! ”.
Con người đâu thể mắc một sai lần đến hai lần.

Năm năm trước tổn thương đủ rồi, sao dám để năm năm sau trái tim lại chi chít vết thương.

Lần này cô chống lại Giác Mạc Thiên đưa anh rời khỏi căn cứ cũ của Hắc Môn coi như là chấm dứt duyên nợ.
“ Khi tôi đã bằng lòng mở cửa thế giới của mình, em vẫn nghĩ em có thể đi ? ”.
Vế đầu tiên Vô Kỵ nhấn mạnh, hắn dường như đang cho cô cơ hội xoay đầu.

“ Có thể ”.
Bạc Nhược vẫn đáp như cũ.

Lúc này bàn tay đã khẽ động, cửa phòng bệnh mở ra, một đợt gió từ bên ngoài thổi vào khiến sống lưng cô lạnh buốt.

Phòng bệnh của Vô Kỵ nằm phía cuối hành lang, có cửa sổ bên ngoài nên rất hút gió.
“ Sống chết của ân nhân cũng không quản ? ”.
Bạc Nhược nghe thấy rõ nét cười trong câu nói của Vô Kỵ.

Hai chữ ‘ân nhân’ được anh nhấn mạnh, anh đang nhắc nhở cô chỉ cần cô rời khỏi thế giới của anh Giác Mạc Thiên coi như đi đời.
Bạc Nhược rất thức thời trở lại phòng bệnh.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngồi vào vị trí cũ, mặt ghế vẫn còn hơi ấm của chính bản thân cô.
“ Hoá ra giữ lại Giác Mạc Thiên là để uy hiếp tôi.

Vô Kỵ, anh thật biết tính toán ”.
“ Quá khen ”.
Vô Kỵ nhìn thấy cô trở lại, trên khoé miệng nhẹ nhàng treo lên nụ cười cực nhạt.

Anh biết ba chữ ‘Giác Mạc Thiên’ sẽ giữ được chân cô.

Bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của cô cũng bởi vì cô mà hắn mới mất đi tất cả.

Chữ ‘ơn’ và chữ ‘tội’ trong lòng Bạc Nhược không cho phép cô được quyền tổn thương hắn.
“ Một tháng này tôi ở bên cạnh anh chính là vì muốn liên hợp với Giác Mạc Thiên lấy mạng của anh.

Anh không sợ sao ? “.
Đáy mắt Bạc Nhược lạnh đi, hai tay đặt trên đùi đã lặng lẽ siết chặt.

Người đàn ông này quả nhiên vẫn không thay đổi, sở thích duy nhất vẫn chính là uy hiếp người khác.
“ Lần này em đã không giết tôi ”.
Vô Kỵ đột nhiên vươn người với lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ nhắn của cô đùa nghịch trong bàn tay to lớn của hắn.

Chất giọng cao ngạo chậm rãi vang lên.
“ Lần sau sẽ khác ”.
“ Vậy thì em phải ở bên cạnh tôi, nếu không làm sao có kết quả của lần sau ? ”.

Bạc Nhược nhiều lần muốn rút tay về nhưng Vô Kỵ lại chẳng cho phép.

Câu nói kia của anh đã chặn lại tất cả những lời mà Bạc Nhược muốn nói ra.

Cô không phản kháng nữa, để mặc cho anh đùa nghịch bàn tay mình.
Người trước mặt đối với cô rất rõ ràng, nếu không sao có thể rõ Giác Mạc Thiên đối với cô vừa là ân nhân vừa là tội lỗi.

Bất cứ người nào qua mắt Vô Kỵ đều bị anh nhìn thấu, vậy nên quân cờ trong tay mới có thể dễ dàng sử dụng.
Giác Mạc Thiên cũng vậy, cô càng vậy.

Anh biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Giác Mạc Thiên đều có thể khống chế cô.
\[ ...!\]
Thấm thoát một tuần trôi đi vết thương trên người Vô Kỵ đã khôi phục hoàn toàn.

Mọi hoạt động thường nhật đã diễn ra theo quỹ đạo vốn có của nó.
Bạc Nhược vẫn vậy, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn ở bên cạnh Vô Kỵ.
Cô nhấc khẩu súng đặt trước mặt, ngắm nghía một hồi rồi đưa về phía trước, nòng súng nhanh chóng được lên.

‘Đoàng’ một tiếng, bảng bắn phía đằng xa chính giữ đã thủng một lỗ to.
Đoàng !
Đoàng !
...
Tiếng súng vang lên kế tiếp ngày một nhiều, tốc độ bắn của Bạc Nhược càng lúc càng nhanh khiến cho nhân viên còn không đổi kịp bảng bắn mới cho cô.
“ Ngắm thật chuẩn xác ”.
Âm thanh tán dương cùng tiếng vỗ tay đồng thời vang lên.

Bạc Nhược không xoay lưng lại nhìn người vừa mới lên tiếng bởi vì cô biết rõ người có thể xuất hiện ở đây chỉ có mình Vô Kỵ.

Cơ thể dường như đối với anh có phản ứng, khẽ run lên một cái.
“ Kỳ thực ở bên cạnh tôi em không cần mỗi ngày phải đến đây luyện tập.

Bởi tôi không cho phép đôi bàn tay xinh đẹp kia bị chai xước chỉ vì một khẩu súng ”.
Vô Kỵ đưa tay ném khẩu súng trong lòng bàn tay Bạc Nhược xuống đất, sau đó cẩn thận cầm tay cô lên xem xét.

Bạc Nhược đối với hành động ấy cũng không phản ứng thái quá, tuỳ anh muốn làm gì thì làm đó.
Sau khi Vô Kỵ xem xong tay cô, cô mới rút tay về, như cười lại như không, khẽ nói.

“ Tôi tưởng rằng bản thân đã nằm trong lòng bàn tay của Vô tổng.

Không ngờ đến sở thích cầm súng của tôi mà anh cũng không biết ”.
Câu nói này rõ ràng là đang chế giễu Vô Kỵ.

Anh bật cười thành tiếng, hơi dùng sức kéo cô lại gần mình.

Bạc Nhược chỉ cảm thấy bàn tay anh đặt trên eo cô nóng như lửa.

Hơi thở hai người hoà quyện vào nhau khiến hố hấp của cô có đôi chút khó khăn.
“ Em thích cầm súng ? ”.
Vô Kỵ híp mắt, lời nói mang theo ý tứ sâu xa.

Lúc này trong lòng Bạc Nhược chỉ một lòng muốn thoát khỏi anh thế nên ý tứ kia cô chẳng hề quan tâm.
“ Phải ”.
Bạc Nhược đáp ngắn gọn.
“ Hiện tại tôi có một khẩu súng rất tốt, chỉ cần em giúp nó bắn được ra đạn, tôi sẽ có thưởng lớn ”.
Đáy mắt Vô Kỵ có ý cười.
“ Tôi muốn gì cũng được ? ”.
“ Phải ”.
“ Được thôi.

Chỉ là bắn súng thì không thành vấn đề ”.
Bạc Nhược vừa dứt lời liền cảm thấy bàn tay của bản thân bị Vô Kỵ kéo xuống tí tận dưới.

Anh phủ bàn tay của cô lên vật \*\*\*\*\* \*\*\*\* to lớn kia, nhàn nhạt nói.
“ Quên nói cho em biết, súng này bắn ra đạn trắng ! ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play