Đi nguyên một ngày nên mọi người đều rất mệt mỏi, nên đã sớm ai về phòng nấy. Khâu Ngọc cảm thấy trễ vậy rồi mà để Từ Hắc rời đi thì không tốt, nên qua nhà Quan Quan thương lượng cho Từ Hắc ở nhờ một đêm.
Sau khi ăn xong, Giang Tri và Thời Nghiêu ở bên nhau có chút an tĩnh quá mức. Thời Nghiêu đã nhận ra, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Tri Tri, em không thoải mái sao?"
Giang Tri đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hơi ngửa đầu, nghiêm túc nhìn Thời Nghiêu. Thời Nghiêu bị anh nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc làm trong lòng hắn bỗng trở nên khẩn trương.
Trong đầu hắn lướt qua đủ loại suy đoán, liền nghe Giang Tri sâu kín nói: "Thì ra vị diện chi chủ (chủ nhân của vị diện) thoạt nhìn cũng không khác người thường chúng ta nhiều lắm nhỉ."
Thời Nghiêu: "?!"
Giang Tri tiếp tục nói: "...... Lúc ấy anh, có phải lén dựa theo hình dạng con người mà hoá hình không?"
Thời Nghiêu không nghĩ tới, Giang Tri chỉ cần 1-2 ngày ngắn ngủn đã đoán ra được thân phận của hắn, trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Không có, không có dựa theo ..."
Hắn chỉ tự thiết kế khung, những chi tiết còn lại đều là không ngừng phát triển hoàn thiện theo dòng thời gian dài dằng dẳng. "Tri Tri, em đoán đúng rồi, em giận tôi sao?"
Giang Tri thở phào một hơi, quả nhiên đoán đúng rồi. Có thể tự do xuyên qua các vị diện, không sợ hãi bất kỳ kẻ nào, có vẻ không chút để ý những quy định pháp tắc, đạo lý đối nhân xử thế; mà sự xuất hiện của Từ Hắc lại càng củng cố suy đoán của Giang Tri - Hắn cùng các nhân viên của hắn đều có thể tuỳ ý xuyên qua các vị diện, thoạt nhìn chính là người nằm ngoài vòng vị diện.
"Không có giận anh, chỉ ... chỉ là cảm thấy quá sức tưởng tượng." Giống như một giây kia khi dụng cụ phát sóng rơi xuống nhà anh, Giang Tri liền bắt đầu gặp gỡ đủ loại chuyện thần kỳ.
Thời Nghiêu vui mừng nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, sau đó mới cẩn thận giải thích tình huống của mình. Chuyện này vốn không quá dễ nói, bởi vì thân là thượng thần tối cao tức vị diện chi chủ, tự mình kể chuyện của mình quả thật chẳng khác gì công khai xử tội.
Giang Tri ngồi trên giường, nghe hắn bình đạm trình bày, mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Nghe Thời Nghiêu nói xong một lúc lâu, Giang Tri mới thở dài, nghiêm túc bình luận: "Trước kia anh thật xấu mà."
Thời Nghiêu: "......" Hắn không có.
Sau đó, Giang Tri không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Thời Nghiêu, cảm thán: "Nói như vậy, anh ... có phải đã hàng ngàn tỷ trăm triệu tuổi rồi không?" Giang Tri biết được sự thật thì vô cùng sửng sốt.
Thời Nghiêu nhanh chóng giải thích: "Tôi đã ngủ rất lâu, thời gian say ngủ thì không tính." Lời giải thích quá tạm bợ, nhìn kiểu gì cũng không có sức thuyết phục.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một người cố gắng khai thác bất đồng giữa hai người, một người nỗ lực lấp đầy khe hở giữa hai người. Qua một lúc thật lâu Giang tri mới hoàn toàn tiêu hoá cái chân tướng này - tự phỏng đoán trong lòng cùng tận tai nghe được chân tướng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh suy nghĩ, mặc kệ Thời Nghiêu có phải là thượng thần hay không, mối quan hệ giữa hai người bọn họ khẳng định không có thay đổi gì quá lớn.
Các suy nghĩ xoẹt xoẹt xoẹt như chớp trong đầu Giang Tri, anh còn cười hắc hắc: "Về sau em có thể ỷ thế hiếp người rồi!" Anh có thể thoải mái dựa tên tuổi Thời Nghiêu muốn làm gì thì làm trên Vị diện Đại Thiên nha!
Cuối cùng Thời Nghiêu cũng có thể thả lỏng, cười xoa xoa đầu anh: "Có thể."
Hai người nói chuyện "đàm đạo" với nhau thật lâu, lâu đến nỗi Thời Nghiêu "rung cây" đến sạch sẽ, thiếu chút nữa đã đem chuyện mình đã gặp được Giang Tri khi anh còn là cục nắm linh khí bé xíu xìu xiu ra nói, Thời Nghiêu lập tức kéo phanh: "Tri Tri, đã khuya lắm rồi, mình đi ngủ trước nhé. Ngày mai anh lại kể tiếp cho em." Giang Tri hiện giờ không có ký ức lúc trước, tuỳ tiện nói cho anh chuyện đó có thể khiến anh nhất thời khó tiếp thu.
"Được." Giang Tri ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng vừa mới nghe được nhiều thông tin như vậy, sao anh có thể bình yên chìm vào giấc ngủ được chứ?
Anh vừa hưng phấn vừa kích động, trong đầu chỉ ngập tràn những lời của Thời Nghiêu, suy nghĩ một chút, đủ loại hình ảnh lại đua nhau ào ra. Thời Nghiêu đương nhiên phát hiện ra anh cứ mãi lăn qua lăn lại không ngủ được, hai người nằm yên không nói lời nào mãi đến hơn 2 giờ sáng.
Giang Tri nằm nửa tiếng lại khẽ meo meo xoay nghiêng người, đổi tư thế rồi lại tiếp tục thả não bay xa. Đến lần xoay người thứ 4, rốt cuộc Thời Nghiêu cũng bất đắc dĩ thở dài, làm bộ lơ đãng duỗi tay ôm eo Giang Tri, làm anh không thể xoay người được nữa. Giang Tri cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cảm nhận được bàn tay rắn chắc đang dán lên bụng nhỏ của mình, ngáp một cái, híp mắt, không bao lâu đã đi vào giấc ngủ.
Đại khái bởi vì trước khi ngủ quá hưng phấn, thần kinh não của Giang Tri còn ở chế độ kích động, hiếm khi anh lại nằm mơ, anh thấy chính mình ở trong mơ gặp được Thời Nghiêu. Thời Nghiêu trong mơ lãnh khốc hơn so với hiện tại nhiều, hơn nữa ánh mắt hắn tối tăm, đồng tử hắn phảng phất màu trắng xanh như tầng băng sâu dày trong hồ nước. Hắn giống như mới từ trong nước ra, tóc ướt dầm dề, từng giọt nước tí tách chảy xuống từ gương mặt đến sợi tóc, Giang Tri cảm giác được chính mình bị hắn xách lên ...
Trong mơ, Giang Tri giống như biến thành đứa bé sơ sinh, nhưng bởi vì anh đang quan sát từ góc nhìn của bản thân, nên hoàn toàn không thể thấy được dáng vẻ của mình, chỉ cảm thấy Thời Nghiêu nâng mình lên nhìn thoáng qua, thần sắc giống như lộ ra vẻ kinh ngạc. Giang Tri cực kỳ vui sướng nhảy nhót trong tay hắn, anh cảm giác như mình bị Thời Nghiêu vứt đi, anh lại thở phì phì chạy trở về, lúc sau lại càng lên trời xuống biển, không gì không làm, chính là muốn quấn lấy Thời Nghiêu chơi đùa không buông.
*****
Thời Nghiêu không biết Giang Tri chìm vào giấc ngủ mơ thấy những gì, bất đắc dĩ nhìn anh duỗi duỗi chân, qua không lâu, Giang Tri lại bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt hắn, gắt gao siết chặt hắn không bỏ. Tuy rằng hắn có thể lập tức tiến vào giấc mơ của Giang Tri nhưng Thời Nghiêu không muốn tự tiện xông vào giấc mơ khi chưa nhận được sự cho phép của anh. Nếu như lúc trước, hắn mới không suy xét nhiều như vậy, nhưng sau khi gặp gỡ Giang Tri, Thời Nghiêu phát hiện bản thân đã thay đổi rất nhiều lúc nào không hay.
Bình minh, Giang Tri tỉnh dậy sau một đêm mơ mộng. Bởi vì hôm quá anh đã hứa làm bữa tiệc heo lên mâm cho Khâu Dương, nên cho dù hôm qua ngủ không bao nhiêu, hôm nay vẫn phải lo dậy chuẩn bị từ sớm. Thời Nghiêu hoàn toàn không ngủ, nên Giang Tri vừa tỉnh, hắn cũng nhanh chóng rời giường.
"Anh giúp em nhé?" Thời Nghiêu biết anh dậy sớm nhất định là vì muốn nấu ăn.
"Được nha! Hôm nay có chút vội, có thể lát nữa em phải nhờ anh dùng thuật thanh tịnh rửa nồi đấy." Giang Tri từ khi biết thân phận thượng thần của hắn, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thời Nghiêu là vị thần lợi hại như vậy, thần lực dùng hoài không cạn, đương nhiên cần được trưng dụng rồi.
Trong sân, Giang Tri lấy thịt heo rừng ngày đó Khâu Ngọc săn về ra, cảm thán: "Tiệc heo lên mâm này phải là có nhiều người chút mới có không khí, mới náo nhiệt."
Thời Nghiêu yên lặng giơ bảng chê, nghĩ tới cảnh những người khác tới cọ ăn. Dù Giang Tri không mệt nhưng hắn đau lòng a.
"Thịt heo xào chua ngọt, thịt luộc sốt tỏi, giò heo hầm đậu nành, sườn hấp, thịt kho tàu, ..." Vừa nghe Giang Tri báo một hơi 8 món mặn 1 món canh, trong lòng Thời Nghiêu vừa căng thẳng, vừa chờ mong, lại vừa lo lắng, làm nhiều đồ ăn như vậy sẽ rất mệt đó.
Giang Tri mới không lo lắng ba chuyện nhỏ nhặt đó, anh dạt dào hứng khởi, bắt đầu rửa sạch sẽ từng khối thịt heo. Tuy rằng heo rừng khổng lồ thoạt nhìn có vẻ da dày thịt béo, nhưng trong quá trình sơ chế, Giang Tri phát hiện chất thịt của heo rừng này rất tốt, cơ bản không kém cạnh bất kỳ loại lợn cỏ nào.
"Thời Nghiêu, giờ còn sớm, anh có thể thiết lập cái lá chắn, đỡ cho ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người được không?"
"Được." Có tấm lá chắn, bọn Khâu Ngọc vẫn có thể yên bình mà ngủ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên chỗ Giang Tri.
Đồng thời anh lấy ra bộ dao Thời Nghiêu tặng, bộ dao này rất tốt.
Thời Nghiêu thấy anh dùng dao, đi tới nói: "Ấn chỗ này đuôi dao sẽ thành bản nâng cấp."
Giang Tri nghe vậy liền thử ấn xuống, con dao nhỏ nháy mắt hơi hơi rung động, lưỡi dao ánh hàn quang, thoạt nhìn có vẻ sắc bén hơn vài lần. Không chỉ bộ dao kéo mà cái thớt gỗ cũng có thể kéo dài sang hai phía trái phải.
Giang Tri dùng dao chặt chặt sườn dễ như trở bàn tay, anh phát hiện thanh sườn heo trên thớt bị chặt như cắt đậu hũ, đây chính là uy lực của bộ dao phiên bản nâng cấp! Lực của dao lớn quá, nên Giang Tri đổi sang một cây dao khác, bắt đầu thái thịt. Heo rừng da dày thịt nhiều là sự thật, nhưng cũng rất tươi mềm, Giang Tri dùng dao nhỏ rất thuận tay, rất nhanh đã cắt thịt thành từng khối, từng dải.
Chỗ anh còn một ít nội tạng heo, mấy món này sạch sẽ hơn trên tiểu tinh cầu nhiều. Tuy rằng thực vật nơi này biến dị nhưng dù sao vẫn là rau cỏ không bị ô nhiễm nên nội tạng heo khá sạch sẽ, không có mùi tanh tưởi thường gặp. Rửa kỹ với nước vài lần, rồi ướp với rượu gia vị, rất nhanh có thể khử được mùi tanh.
Giang Tri thái thận heo thành miếng, dùng dao khía vài đường ngang dọc, cho rượu vào ướp để khử tanh. Thịt ba chỉ sau khi rửa sạch cắt khối vuông, sườn chặt khúc, sau đó thái sợi thịt và băm thịt heo; sau đó mang đi ướp với rượu gia vị, muối ăn, để sang một bên chờ thấm.
Thời Nghiêu không giúp đỡ được gì trong quá trình xử lý nguyên liệu này, chỉ có thể đứng bên nói chuyện giải buồn với anh. Chờ Giang Tri sơ chế nguyên liệu xong hết, cũng đã đến thời điểm rời giường của mọi người.
Khâu Dương là người đầu tiên chạy ra, thấy hai người lui cui bận việc, lại không nghe được âm thanh gì, liền hỏi: "Anh Tri Tri, anh Thời."
Thời Nghiêu thu lại lá chắn, Khâu Dương mới từ từ chạy lại đây: "Các anh lại làm đồ ăn ngon à?" Tuy cậu nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Giang Tri thả đồ trong tay xuống, cười nói: "Đúng vậy, anh nấu cho em nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo trước, đợi lát nữa rồi làm tiệc heo lên mâm cho em nhé."
"Tuyệt vời ông mặt trời!" Rốt cuộc Khâu Dương vẫn là đứa nhỏ, vừa nghe được ăn thì lập tức vui mừng.
Mấy người Từ Hắc, Khâu Ngọc cũng lục tục đi ra. Lúc hai người Giang Tri ra ngoài sân thì Từ Hắc đã tỉnh giấc nhưng chẳng qua sợ thần uy của thượng thần nên vẫn luôn không dám ló đầu ra.
Bọn họ gấp không chờ nổi mà múc từng muỗng từng muỗng cháo thịt nạc trứng bắc thảo thanh đạm thơm ngon ấm áp, thổi thổi cho nguội bớt rồi ăn một muỗng. Cháo nấu đặc sệt, thịt băm thơm ngon cùng hương vị đặc trưng của trứng bắc thảo thấm quyện trong từng muỗng cháo. Lòng đỏ trứng bắc thảo mềm mịn béo ngậy, còn phần lòng trắng màu đen trong thì dai dai giòn giòn, rất bắt miệng.
Mọi người ăn như rồng cuốn, sau đó đều tự giác thu dọn chén đũa sạch sẽ, bày ra nguyên hàng ghế nhỏ, tính ngồi theo dõi cận cảnh quá trình làm tiệc heo lên mâm của Giang Tri. Có thể bỏ lỡ dao pháp thâm hậu của Giang Tri nhưng tuyệt không thể bỏ lỡ quá trình chế biến món ăn của anh!
Món đầu tiên Giang Tri làm là thịt kho tàu đỏ. Mang thịt cắt khối đi trụng sơ qua nước sôi, vốn còn cần bước hong khô hơi nước trên thịt nhưng vì Giang Tri có lửa ác ma nên có thể trực tiếp hong khô hơi nước còn dư trên thịt. Khâu Ngọc cũng là dị năng giả hệ hoả, nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thán sự lợi hại của Giang Tri - khả năng điều khiển ngọn lửa thuần thục như vậy đã hoàn toàn vượt xa tầm với của bản thân.
Giang Tri cho ít hành lá vào nồi đất, đảo với một ít dầu rồi cho phần da heo áp xuống mặt nồi, chờ mùi thơm trong nồi bốc ra, lại đổ rượu hoa điêu vào sâm sấp mặt thịt, đồng thời cho vào đường phèn, muối, v.v nấu trên lửa vừa cho đến khi hỗn hợp nước rượu sôi trào thì chuyển sang lửa nhỏ từ từ kho.
Thịt kho tàu kiểm tra khả năng khống chế độ lửa, mà lửa ác ma thì nằm trọn trong bàn tay Giang Tri, lúc nào anh cũng có thể lập tức điều chỉnh độ lửa. Kho với lửa quá nhỏ, màu thịt sẽ dần chuyển thành màu vàng xém cạnh, kho quá lâu thì thịt lại chuyển sang màu tím sậm, khô cứng ăn không ngon. Nguyên quá trình kho thịt không được dính một giọt nước, hoàn toàn là kho từ từ với rượu hoa điêu.
Giang Tri tranh thủ lúc thịt đang kho thì mang giò heo đi trụng nước sôi, lại mang đi rửa lại với nước đá lạnh, làm như vậy da heo sẽ giòn sần sật ngon hơn. Anh bắt lên một cái chảo khác bắt đầu thắng nước màu cho món móng giò. Chờ dầu nóng cho vào ít đường phèn, chờ đường hoàn toàn đun chảy thì cho giờ heo đã hong ráo nước vào đảo cho nước màu áo đều móng giò, sau đó cho xì dầu nhạt màu, rượu gia vị, v.v. vào đảo chung cho đến khi màu đậm lên thì cho nước cùng đậu nành vào, đậy kín nắp nồi kho.
Nhóm "khán giả" ngồi ghế xem đến mê mẩn, bọn họ không dám phát ra tiếng sợ quấy nhiễu đến Giang Tri, bởi vì giờ này khắc này Giang Tri thoạt nhìn như con thoi xoay tới xoay lui, giá bếp giản đơn bao tròn quanh anh, để lại anh trong trung tâm vòng tròn. Mà quỷ dị nhất là rõ ràng bên dưới không có củi lửa nhưng lại có từng ngọn từng ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt mặc gió mặc mưa, ngoan ngoãn đốt nóng từng chiếc nồi.
Giang Tri nắm rõ từng giai đoạn, lấy ra một cái nồi nữa, đun nóng. Trong tuỳ thân không gian của anh còn có nước kho làm đợt trước, lấy ra thêm các loại hương liệu, bắt nồi lên nấu, thả da đầu heo đã rửa sạch vào nấu khoảng 20 phút là được, gắp ra cắt được nguyên đĩa lớn.
Khu sân lớn là của mấy hộ gia đình dùng chung. Cố Hữu Quang, Quan Quan và Chung Kiêu sau khi thức dậy đã nghe thấy mùi thịt từ xa xa, thấy Giang Tri bên này đang nấu ăn, tất cả đều tò mò đi qua hóng chuyện.
Khâu Dương chỉ từng thấy chị gái trực tiếp nướng thịt này kia, rất ít khi chứng kiến phương thức nấu nướng đa dạng như vậy, lúc này ngồi xem đến ngây người, không khỏi lẩm bẩm: "Anh Tri Tri ... anh không rối sao? Thật là lợi hại."
Thời Nghiêu nghe được, chủ động trả lời: "Em ấy dư sức ứng phó, Giang Tri là lợi hại nhất."
Từ Hắc yên lặng ngậm miệng, khó có khi được chứng kiến thượng thần thổi phồng một người như vậy. Bất quá, hắn quả thật phục sát đất, tận mắt chứng kiến Giang Tri nấu nướng mới có thể cảm nhận được một tình cảm đầy tràn mãnh liệt cùng sự yêu thương nhiệt tình, mùi thơm của mỹ thực cũng đậm hơn những nơi khác vài phần. Khó trách phòng livestream của Giang Tri vẫn luôn vô cùng náo nhiệt. Dựa theo tình hình phát triển hiện tại của anh, sắp tới có khả năng cao sẽ trở thành streamer số một vị diện.
Nếu không phải lão đại đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, lại còn ngồi ngay cạnh hắn, Từ Hắc đã muốn lén mở quang não ra quay lại, sau đó gửi cho các đồng nghiệp "Bận bịu công việc" kia của hắn, rù quến bọn họ một phen.
Giang Tri đã bắc sẵn nồi cơm, làm sườn hấp và thịt hấp bột. Bởi vì ngồi xem vẫn có đôi chỗ không rõ, Khẩu Dương còn đứng hẳn lên, đến gần xem cho rõ hơn. Lúc này thịt kho tàu đỏ, da đầu heo kho cũng đã bắt đầu toả ra mùi thịt thơm mê người. Hai loại hương thơm hoàn toàn bất đồng đua nhau tấn công các giác quan của mọi người, rõ ràng mới vừa ăn tận mấy chén cháo nhưng cái con sâu tham ăn ngủ sâu trong nội tâm lại đột nhiên ngo ngoe bò lên.
"Hôm nay tôi làm hơi nhiều thức ăn, mọi người cùng đến ăn nhé. Thời Nghiêu, anh giúp em sắp mấy cái bàn ra nhé."
Thời Nghiêu nghe xong, gật đầu, đi theo Khâu Ngọc đi khiêng mấy cái bàn tròn ra. Nhà bọn họ không có bàn lớn, chỉ có thể qua mượn nhà Quan Quan. Từ Hắc ngốc lăng tại chỗ, trên đời còn có người có thể sai bảo thượng thần làm việc á?! Hắn đây là chưa biết, thượng thần của hắn còn dùng thuật thanh tịnh để rửa chén nữa cơ.
Giang Tri bắt đầu xào thận. Anh lấy phần thận heo đã khía hồi sáng trụng qua nước sôi, để ráo, cho dầu vào chảo chờ nóng rồi cho thận vào xào thơm. Giang Tri còn cho thêm một phần mỡ heo anh đã thắng từ rất lâu về trước vẫn luôn được cất trong tuỳ thân không gian. Mỡ heo trắng tuyết kết hợp với dầu hạt cải, mùi thơm nồng đậm khắp bốn phía. Thận thoáng chuyển màu thì nhanh chóng cho gừng tỏi, rượu gia vị, một ít dấm vào xào chung một lúc, khi sắp hoàn thành thì rải thêm một ít tiêu xay để gia tăng hương vị món ăn.
Sau khi nấu chín miếng thận sẽ cong lại, những đường khía trước đó cũng nở bung ra như cánh hoa, thoạt nhìn sẽ như một bông hoa nở rộ, nên được gọi là hoa thận xào. Tuy rằng là vị diện biến dị nhưng bọn họ vẫn ăn thịt là chủ yếu, nội tạng không được hoan nghênh cho lắm bởi vì gia vị khan hiếm, rất khó để chế biến được món ngon từ loại nguyên liệu này.
"Mọi người ăn trước đi, vừa ăn vừa lên đồ, như vậy món ăn mới nóng hổi tươi mới giữ trọn hương vị." Giang Tri thấy bọn họ quay về, bàn cũng dọn xong chỗ bóng râm mát, thì nói với Thời Nghiêu và Khâu Ngọc.
Nhóm Khâu Ngọc sao dám không biết xấu hổ mà ăn trước, bọn họ cũng chẳng phải đi ăn nhà hàng, có thể vừa ăn vừa đợi đầu bếp lên món, dù sao cũng phải chờ Giang Tri ăn cùng mới được.
Giang Tri không có cách gì khuyên bảo đành nhìn sang Thời Nghiêu xin giúp đỡ. Nếu chỉ là 5-6 món thì còn được, anh có thể nấu một lèo 5-6 món cùng một lúc, cách vài phút lại lên món cũng chẳng sao. Nhưng bữa tiệc heo lên mâm hôm nay có bét bét cũng phải 8 món lận.
"Không sao, để anh." Thời Nghiêu lại gần, Giang Tri nói cho hắn nồi thịt kho tàu đỏ và hoa thận xào đã xong, chỉ thấy Thời Nghiêu nhẹ nhàng vung tay.
Những người khác nhìn không ra nhưng Từ Hắc biết, hơn nữa còn khá kinh ngạc, hình như thượng thần vừa dùng thuật ngưng đọng thời gian. Loại thuật ngưng đọng thời gian này có rất ít người có thể luyện thành, mặc dù có, phạm vi sử dụng cũng không thể quá lớn, hơn nữa còn tiêu hao một lượng tinh thần lực rất lớn. Từ Hắc từng nghe qua hai sự kiện có sự xuất hiện của thuật ngưng đọng thời gian, một là lần bắt giữ một tên tội phạm tinh tế, người nọ là một thiên tài, tự nghiên cứu chế tạo được dụng cụ đâm thủng lá chắn vị diện, còn âm mưu phá huỷ một cái vị diện cao đẳng. Chính lần đó, người cục quản lý vị diện đã dùng thuật ngưng đọng thời gian - vị tiền bối kia sau khi sử dụng thuật pháp này đã bạc đầu trong nháy mắt, đây là một cách hao tổn tinh lực khác.
Còn một lần nữa là thời đại chiến Tiên Ma từ thượng cổ xa xăm, đánh lộn tùng xèo đến nỗi mấy vị diện đều đứng trước bờ vực diệt vong, ảnh hưởng những tinh cầu vô tội khác. Thời Nghiêu nhìn không được nên đã cho dừng mấy vạn năm thời gian, đến giờ đám Tiên Ma kia vẫn chưa được giải phong ấn, vẫn còn bị chôn sau dưới núi tuyết ngàn vạn năm.
... Không nghĩ tới, lão đại lại dùng thuật ngưng đọng thời gian để giúp Giang Tri giữ nóng thức ăn.
Từ Hắc: "......" Hắn nghĩ, đây có lẽ là chân ái.
Nhóm người Khâu Ngọc hiển nhiên nhận ra hai người bọn họ không phải người thường, ngay sau đó liền phát hiện, mùi thơm mỹ vị vốn luôn phiêu đãng trong sân nay dần dần phai nhạt, chỉ còn lại chiếc nồi nóng vẫn chăm chỉ giữ ấm đồ ăn thơm ngon. Chờ sau khi Giang Tri hoàn thành 8 món mặn 1 món canh, lúc này đã hơn 1 tiếng sau.
Thời Nghiêu phụ giúp mang đồ ăn lên bàn, mọi người cũng phụ giúp dọn chén đũa, nhìn một bàn tròn đủ loại món ngon đa dạng sắc hương vị cùng cơm trắng dẻo thơm, tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nuốt nước miếng. Bọn họ biết tất cả những món này đều chế biến từ heo rừng, vậy mà có thể làm ra được nhiều món ăn ngon hấp dẫn đến như vậy.
"Anh Tri Tri vất vả rồi!" Tiểu Dương hưng phấn nói.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu khen Giang Tri, còn chưa nếm thử miếng nào nhưng bọn họ đều biết một bàn thức ăn ê hề này ngon biết bao nhiêu.
"Đây là hoa thận xào, thịt heo xào chua ngọt, thịt luộc sốt tỏi, móng giò hầm đậu nành, thịt kho tàu đỏ, thịt hấp bột, sườn hấp, da đầu heo kho, còn có canh lòng heo. Mọi người cùng thưởng thức thôi nào!" Giang Tri vui vẻ ngồi xuống, anh làm nguyên bàn lớn như vậy, tự nhiên cũng thầm cảm thấy thành tựu vui mừng.
Mọi người cơ bản không nhịn được, Giang Tri uống trước một chén canh. Canh lòng heo gồm có phèo heo, gan heo, thịt heo nấu cùng kỷ tử, bởi vì chất lượng lòng tinh tế sạch sẽ, canh nấu ra cũng rất thơm ngon. Sau khi bỏ thêm kỷ tử, món canh còn có tác dụng thanh nhiệt bổ gan sáng mắt, lại có linh lực Giang Tri truyền vào, có thể nói đây là một món linh thiện rất bổ dưỡng!
Trước khi nấu canh, thịt được ướp với bột bắp, dầu, muối, chờ nước sôi sùng sục thì bỏ các nguyên liệu vào. Lòng heo giòn giòn tươi ngon, gan heo mềm dẻo, đây là lần đầu tiên Giang Tri được ăn món canh lòng heo sạch sẽ tươi ngon đến vậy, cả người đều cảm thấy thoả mãn.
Mọi người sôi nổi nhắm đến những món mình thích. Thịt kho tàu da trong đỏ au hấp dẫn, giống như miếng hổ phách tinh xảo, cắn một miếng, thịt mềm ẩm mọng, vào miệng là tan, béo mà không ngấy, còn mang theo mùi rượu ngọt ngào thơm nồng. Khâu Dương bị vẻ ngoài của nó hấp dẫn, cậu ăn một khối thịt kho, hai mắt liền sáng bừng như sao.
Từ Hắc quả thật không biết bắt đầu với món gì, cảm giác thật quá hạnh phúc, hắn kích động cuối cùng quyết đinh bắt đầu bằng món thịt luộc sốt tỏi trước mặt. Không chỉ dao pháp của Giang Tri lợi hại, lát thịt luộc được thái mỏng như lá lúa, mà trang trí cũng rất tinh xảo, những lát thịt mỏng trắng nõn được xếp thành vòng tròn, phủ lên một tầng nước sốt đỏ hồng xen kẽ tỏi băm trắng trắng. Gắp lên miếng thịt trắng muốt khoát trên mình nước sốt đỏ hồng, mùi tỏi thơm nồng giao hoà cùng nước sốt béo ngậy đậm đà, mùi thơm lan toả thoang thoảng quấn quýt.
Sau khi vào miệng, Từ Hắc chỉ cảm thấy đầu lưỡi lập tức bị vị cay tấn công mãnh liệt, nhưng theo động tác nhai nuốt cảm nhận được thịt luộc non mềm có hậu hơi ngọt. Nếu Khâu Ngọc Khâu Dương ăn một miếng sẽ nhận ra hương vị này khá giống tương ớt cay ngọt đặc chế.
Giang Tri lấy rượu anh đào do chính anh ủ ra, ngoại trừ Khâu Dương, mỗi người đều rót một ly lớn. Anh nghĩ thầm cuối năm nay phải ủ thêm ít rượu mới được, dù sao ăn thịt phải kèm rượu ngon cay nồng mới nâng tầm chất lượng.
Da đầu heo mềm dẻo núng nính, phần da dẻo dẻo dai dai, ngập tràn collagen, đây là món nhắm rượu số một. Uống một ngụm rượu chua ngọt, cắn ngập răng một miếng thịt, trò chuyện qua lại một chập, quả thật không gì sánh bằng.
Thịt hấp bột mềm tan thanh dịu, vị thịt tươi mới, thịt heo xào chua ngọt mềm mọng chua chua ngọt ngọt ... Tất cả bọn họ đều vây quanh bàn ăn quên sầu, đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất, thoả mãn nhất mà bọn họ từng ăn.
Thời Nghiêu nhân dịp mọi người đắm chìm trong mỹ vị, lặng lẽ đưa tay cọ cọ mặt Giang Tri. Giang Tri lập tức cảm nhận được trên mặt mát lạnh, vừa nãy nấu ăn tiếp xúc nhiều dầu mỡ nên mặt hơi rít rít, nhưng dường như đã được Thời Nghiêu dùng nước suối trong lành lau sạch sẽ. Khuôn mặt ẩm ướt mát lạnh, sau đó nhanh chóng trở nên khô ráo, Giang Tri được chăm sóc thoải mái, cười trộm. Vừa lúc Từ Hắc lại chứng kiến một màn này, nháy mắt bị nghẹn lát thịt hấp bột.
"Khụ khụ khụ!" Từ Hắc có khổ không biết tỏ cùng ai, ai dám to gan nghĩ lão đại cũng có một mặt nhu tình như vậy chứ ......
Trên phi thuyền tinh tế, mọi người nãy giờ phát ra không biết bao lời bất mãn oán thán Từ Hắc.
"Không nghĩ A Hắc lại đen như vậy! Đăng ảnh thì thôi đi, còn gắn thêm chức năng cảm thụ nữa, thơm quá trời thơm ......"
"Người yêu lão đại thật lợi hại quá xá."
"Quá đáng giận, tôi lập tức đi theo dõi phòng livestream ngay bây giờ."
......
Từ Hắc ăn xong bữa tiệc heo lên mâm thì chào tạm biệt, dù sao hắn cũng có "công việc bận rộn." Dù hắn có lưu luyến mỹ thực cũng không dám tiếp tục ở lại - Từ Hắc đã nhìn ra, thượng thần là muốn trải qua thế giới hai người riêng tư với Giang Tri, xuyên quá các vị diện kỳ thật cũng là một loại hẹn hò!
Trở lại phi thuyền, không ngoài dự đoán, A Hắc phải đối mặt với sự chất vấn của một đám người nhưng A Hắc hoàn toàn không quan tâm, dù sao hắn thật sự được ăn quá no nê rồi. Hiện giờ còn có sự tình nghiêm túc hơn cần giải quyết, Từ Hắc cảm thấy mình nên phòng sâu phòng xa đi trước đón đầu, lúc suy xét nên suy xét, phải chuẩn bị quà tân hôn gì cho lão đại và chị dâu bây giờ?!
Giang Tri ăn qua một lần heo rừng, lập tức vô cùng thích thịt động vật biến dị ở đây. Suy nghĩ của anh đương nhiên bị Thời Nghiêu nhìn thấu, thế nên bốn ngày kế tiếp, Thời Nghiêu đều đưa anh đi khắp nơi săn thú.
So với bọn Khâu Ngọc đi săn khá vất vả, Thời Nghiêu không cần tốn nhiều sức đã hạ gục một con heo rừng. Bởi vì tốn nhiều thời gian xử lý quá nên Giang Tri trực tiếp ném nguyên con heo rừng và trâu khổng lồ vào túi giới tử của Phù Quang tiên nhân. Bọn họ bay qua rừng trúc, lại gặp phải chuột tre khổng lồ, bởi vì Thời Nghiêu đã biết Giang Tri sợ chuột nên trực tiếp giải quyết đám chuột tre, cho nên Giang Tri cái gì cũng không phải thấy.
Ngày tháng nhàn nhã luôn trôi qua nhanh như thoi đưa, Giang Tri cảm thấy anh cũng cần phải quay về rồi. Lúc anh chào tạm biệt hai chị em Khâu Ngọc, Khâu Dương ngạc nhiên một phen, sau đó do dự nói: "Anh Tri Tri, anh ... anh có thể chờ em một chút được không."
Giang Tri khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Khâu Dương lập tức chạy đến phòng nghiên cứu của cậu.
"Tên nhóc này!" Khâu Ngọc cười cười xin lỗi hai người.
"Không sao, còn có thể nói chuyện thêm với cô một lúc mà." Giang Tri vừa mới lặng lẽ để lại không ít gia vị trong nhà bếp. Anh lấy không ít gia vị từ tuỳ thân không gian ra, một số cho lên kệ bán. Sau này về phải đến trung tâm mua sắm vị diện tích tích trữ lại mới được.
Giang Tri còn nghĩ, chờ lần này anh quay về tiểu tinh cầu, anh sẽ chuẩn bị mấy loại gia vị, nước sốt đựng trong hũ thuỷ tinh, cung cấp đặc biệt cho chỗ Khâu Ngọc.
Qua hơn 10 phút, Khâu Dương hồng học chạy ra, còn ôm một cái rương màu đen ánh kim vuông vứt, thoạt nhìn có thể chứa cỡ 1 quả bóng đá. "Anh Tri Tri!"
Giang Tri kinh ngạc nhìn cái rương Tiểu Dương đưa cho anh, "Oa, đây là quà cho anh sao?"
"Vâng ạ, là quà tặng anh Tri Tri." Khâu Dương rất thích người anh trai thần tiên này, "Bên trong có một lá thư, anh chờ về nhà rồi hãy đọc nhé." Cậu có vẻ khá thẹn thùng, xem ra đây không chỉ là hướng dẫn sử dụng thôi đâu.
"Được! Cảm ơn Tiểu Dương, bọn anh phải đi rồi."
"Giang Tri, có duyên gặp lại, từ giờ về sau chúng tôi sẽ luôn lót dép ngóng livestream của anh!" Khâu Ngọc cười nói.
Giang Tri bị nhắc liền thấy xấu hổ, ngại ngùng cười hắc hắc: "Về sau tôi cũng không dám lười biếng nữa rồi."
Cháo thịt nạc trứng bắc thảo
Thịt heo xào chua ngọt
Thịt luộc sốt tỏi
Giò heo om đậu nành
Sườn hấp
Thịt kho tàu đỏ (红烧肉)
Thịt hấp bột
Hoa thận xào
Da đầu heo kho
Canh lòng heo
Bánh Tart hoa hồng hạt dẻ