Khi ánh nắng xua tan sương mù sớm mai, chiếu rọi khắp cả dãy núi, Giang Tri mới chậm rãi mở mắt – bụng thật đói ơi là đói. Phía cuối giường, một sinh vật toàn thân lông xù xù cũng từ từ mở mắt, hơi hơi run rẩy lông mi.
"Sớm a, A Mao." Giang Tri híp mắt, xoa đầu một con "mèo" vàng to lớn đang cố sức lắc đầu tránh né. "Hôm nay ăn cá hầm cải chua đi." Giang Tri đi ra bên ngoài, đập vào mắt là một mảng xanh um tươi tốt, xung quanh núi non trùng điệp. Giang Tri ở trong một căn nhà thật lớn, được núi rừng bao quanh, ngăn cách với thế gian.
Hắn mở ống trúc lấy nước từ sơn tuyền rửa mặt, ánh nắng dần dần xâm chiếm mọi không gian, rồi dừng lại trên gương mặt trắng nõn non mịn của Giang Tri, cả khuôn mặt toả sáng trông như một phiến ngọc ôn nhuận.
Giang Tri ăn mặc khá thoải mái đơn giản, một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, một chiếc quần đùi đen rộng thùng thình, lộ ra cánh tay và cẳng chân như ngó sen, vừa trắng vừa mịn. Hắn lắc lắc mái tóc ngắn đen nhánh mượt mà, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Mắt Giang Tri vừa to vừa lung linh, trong suốt, đầy ngây thơ, chỉ cần bị hắn nhìn một cái đều khiến người xuân tâm nhộn nhạo. Thoạt nhìn chỉ mới 20, nhưng thực tế hắn cũng không biết chính mình đã sống bao lâu rồi.
Giang Tri chậm rì rì đánh giá bốn phía: Củi bổ được một nửa, nửa còn lại quên chưa cất vào. Cây anh đào nở rộ, quả anh đào nho nhỏ màu hồng phấn nhiều đến nỗi làm cong cả ngọn cây. Bên cạnh cây chanh dây là một đám cây mây bò khắp nơi, tưởng chừng sắp che kín một nửa nhà hắn. Đang đến kỳ nở rộ, nhũng đoá hoa lục đằng nhỏ nhỏ tim tím trông thật đẹp mắt.
Bởi vì lười, Giang Tri cũng chẳng thèm chăm sóc đám cây ăn quả xung quanh nhà, nhưng chúng vẫn một cây lại một cây tranh đua nhau lớn lên thật tươi tốt; hoa nở thật kiều diễm lại ngát hương, kết quả lại cực mọng nước ngon miệng. Nếu không phải hắn còn muốn tiếp tục ở nơi này thêm mấy trăm năm, nên thỉnh thoảng có cắt tỉa mấy nhánh cây vượt rào, không thì căn đại viện này đã sớm bị đám cây cối kia che lấp cả rồi.
A Mao uống phải nước sơn tuyền lạnh căm căm, ở một bên bất mãn mà kêu to. Nó khắp người lông vàng óng, béo múp míp, duỗi thân ra còn dài hơn cả cánh tay người, trên trán A Mao còn mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng uy phong của "Vương."
Giang Tri trấn an nói: "Nghỉ một lát, chúng ta sẽ bắt đầu nấu cơm." A Mao không giống mèo bình thường, nó rất thích ăn đồ ăn Giang Tri làm, chua cay mặn ngọt, chỉ cần là thịt thì đều không cự tuyệt. Giang Tri thậm chí còn hoài nghi A Mao chính là tinh quái trong núi. Mèo sống được vài chục năm đã hiếm thấy, lại còn cái gì cũng có thể ăn, cũng chưa từng thấy nó sinh bệnh. Chẳng qua nghĩ đến xuất thân của mình, Giang Tri liền cảm thấy có khi chính mình mới là tinh quái a.
Hắn đứng dậy, bên cạnh giếng nước có cái ao nhỏ, được hắn tỉnh tế lại chậm rãi tốn không ít thời gian mới xây lên. Ao nước trong vắt, phía trên đặt một ống trúc, dòng nước trong lành nhẹ nhàng chảy theo ống trúc, rơi xuống đuôi những chú cá đang phun bong bóng lượn qua lượn lại trong ao, cảnh đẹp ý thơ.
Đám cá này đều do Giang Tri bắt ở suối về từ hôm qua,bắt một lần 5, 6 con cá lớn, đủ ăn được một thời gian, không cần ra khỏi cửa. Giang Tri đi ngang qua xem một cái, con cá bị hắn doạ sợ phóng vụt một hơi xuống đáy ao.
Trong lúc rửa mặt buổi sáng, Giang Tri đã bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui không biết sáng nay nên ăn món ngon gì đây. Giang Tri vào nhà, từ lu gạo múc ra một bát gạo trắng bóc, tròn mẩy, lại thành thạo chuẩn bị củi lửa, trước tiên nấu một nồi cơm dẻo thơm.
Hắn tiếp theo lấy một cái rổ nhỏ, dứt khoát lại lưu loát hái đầy một rổ anh đào, lại dùng nước sơn tuyền rửa sạch và mang đến chỗ râm mát ngồi xuống. Loại anh đào này là giống anh đào của địa phương, gọi là hàm đào, quả nhỏ, màu sắc hồng nhạt, cắn vào lại mọng nước, vừa ngọt vừa thơm.
Anh đào còn có thể làm được rất nhiều món ăn ngon. Rượu anh đào mùi thơm nồng, vị ngọt lành lại dịu nhẹ, uống một ngụm liền thấm đẫm khoang miệng và cổ họng, không đến mức say lòng người, nhưng đủ để quyến rũ người đến mơ hồ. Mứt anh đào ngọt ngào có thể ăn cùng salad hoa quả, có thể ăn trực tiếp cả một muỗng lớn, ngọt mà không gắt. Anh đào sấy khô cũng là một món ăn vặt cực ngon ... Càng nghĩ Giang Tri lại càng thấy mỹ mãn, liền ăn thêm mấy quả anh đào.
Tuy rằng hắn lười, nhưng lại cực kỳ yêu thích mỹ thực. Giang Tri có thể vì tìm đồ ăn mỹ vị mà lên núi lội nước, bắt cá vớt tôm, hái trái cây, xây bột mì ...
Sau khi lót dạ thì Giang Tri đứng dậy chuẩn bị đi làm cơm trưa, bỗng hai tròng mắt co rụt lại, cảm giác có cái gì đó đang hướng hắn bay nhanh đến nhưng lại không kịp né tránh, đồ vật kia liền đã rơi vào lòng ngực hắn.
"Ai?!" Giang Tri thở phì phì mà nhặt món đồ "tập kích" nằm trong ngực lên, thì ra là một miếng ngọc thạch trắng tuyết bóng loáng, lớn cỡ bằng một lóng tay, ở giữa được khảm một viên tinh thạch màu đen, thoạt nhìn có vẻ là một món đồ sang quý.
Ẩn cư trong núi sâu đã lâu, Giang tri ghét nhất là đánh đánh giết giết, nhưng hiện tại lại có người dám to gan giễu võ giương oai ngay trên địa bàn của hắn?
Giáng Tri nhìn bốn phía nhưng lại không phát hiện có bất kỳ sinh vật sống nào gần đấy. A Mao cũng đứng dậy cảnh giác mà nhìn bốn phía.
Giang Tri lại nhìn nhìn miếng ngọc trong tay: "Đem xuống núi bán đi lấy tiền mua thịt ăn ..." Hắn còn chưa nói xong, ngọc thạch trong tay bỗng nóng lên, sau đó Giang Tri thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện một tấm lá chắn trong suốt.
Giang Tri không đề phòng liền bị đụng một cái, lại nhìn tấm lá chắn ngăn cách mình với bên ngoài.
Không đợi Giang Tri phản ứng lại, giữa không trung bỗng phát ra một âm thanh điện tử không cảm xúc: "Phân biệt thân phận: Giang Tri. Chủng tộc: Không rõ. Tuổi: Không rõ. Chiều cao: 181 cm. Cân nặng: 67 kg ......"
Giang Tri nghe xong liền tức đến bật cười, hắn mới lười nổi giận, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ nó nói tiếp.
Âm thanh điện tử vẫn tiếp tục vang lên: "Tổng hợp tất cả tin tức của Giang Tri, phù hợp nhất với chủ đề "Mỹ thực", hoan nghênh mở phòng livestream."
Tuy rằng lánh đời không ra, nhưng Giang Tri cũng hiểu rất rõ, tinh cầu của bọn họ chỉ như một con kiến giữa thời không tinh tế rộng mênh mang. Ngoài tinh cầu này, còn có rất nhiều tinh cầu, tinh hệ, giống loài khác tồn tại.
Thế giới của Giang Tri cũng chỉ được xem như một cái vị diện khoa học kỹ thuật mức trung cấp thấp mà thôi. Vì phòng ngừa những vị diện đẳng cấp cao hơn tấn công chiếm đoạt vị diện đẳng cấp thấp, người quản lý toàn vị diện lúc ấy đã thiết lập một tấm lá chắn bảo hộ cho mỗi cái vị diện, nên việc xuyên phá lớp phòng hộ dẫn đến đại chiến tinh tế hầu như là không thể.
Trong tình huống bình thường, nhân tài quản lý tối cao của mỗi cái vị diện có thể trực tiếp di chuyển đến các vị diện khác, trong khi người khác chỉ có thể sử dụng Tinh võng để tìm kiếm thông tin về sự sống ngoại vị diện, thỉnh thoảng có thể thấy được nhưng hình ảnh hoặc video kỳ kỳ quái quái của những vị diện khác nhau.
Giang Tri lúc này ngồi xổm trong núi, chẳng có chút xíu hứng thú nào với việc livestream. Mặc dù hắn ở trong một căn nhà thật lớn, nhưng đồ điện tử lại chẳng có được mấy mống, ngày thường cũng chỉ dựa vào cái đài radio cũ mèm kia để theo dõi chút tin tức của thế giới bên ngoài mà thôi. Lại từ lần quyết định ẩn cư thâm sơn, tiền tiết kiệm trong tài khoản cá nhân cũng chẳng còn bao nhiêu, Giang Tri liền cũng chẳng mua thêm đồ vật gì trên Tinh Võng nữa. Ăn uống thì chẳng cần lo lắng, trong núi nguyên liệu vẫn luôn đủ đầy.
"Không cần." Giang Tri cự tuyệt.
Âm thanh điện tử lại vang lên: "Yêu cầu mở phòng livestream của vị diện."
Thấy Giang Tri còn muốn lãnh khốc mà cự tuyệt, nó liền nhanh nhẩu tiếp tục giải thích: "Giang Tri cái gì cũng không cần làm, chỉ cần mở livestream lúc ngươi nấu cơm là được, sẽ có người xem, lại còn được tặng thưởng. Tinh tệ tặng thưởng có thể dùng để mua sắm đồ vật ở các vị diện khác nga ......" Nó lại tiếp tục nỗ lực tuyên truyền các loại phúc lợi và đảm bảo chủ phòng phát sóng sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì.
Giang Tri nghe vậy liền hứng thú: "Chỉ cần nấu ăn, việc khác đều không cần làm?" Còn có loại chuyện tốt này?
"Đúng vậy." Không biết bao người tranh nhau đầu rơi máu chảy để đoạt được dụng cụ phát sóng toàn vị diện này, vậy mà gia hoả này lại muốn đem nó bán đi, thật là tức chết mà.
Giang Tri chớp mắt, lại nghĩ đến tiền này có thể mua đồ ăn, nghĩ nghĩ thì thấy cũng không tồi? Quản nó từ trên trời rơi xuống, lại là phúc hay là hoạ, Giang Tri bình tĩnh mà suy nghĩ.
Rốt cuộc nguyên dãy núi cùng ao hồ trong vòng mấy chục km này, đồ có thể ăn hắn đã ăn cũng mấy chục năm rồi. Bây giờ có tiền liền có thể thay đổi khẩu vị nga. Lại tính nếu không kiếm được tiền, hắn cũng chẳng có tổn hại gì.
"Haizzz, vậy mở đi." Giang Tri vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện một cái màn hình màu xanh đen, trên màn hình lại có một dòng ngoại ngữ, theo sát sau đó là một dòng chữ tiếng Hán: Mở phòng livestream toàn vị diện.
Giang Tri thấy phía dưới có cái ký hiệu hình bàn tay, liền ấn vào đó, ngay sau đó giao diện liền biến hoá. Khuôn mặt hắn liền tự động được chụp lại, và xuất hiện ở mục tin tức cá nhân nằm trên góc phải màn hình.
Âm thanh điện tử lại vang lên: "Chúc mừng ngươi, kết nối thành công! Phòng livestream toàn vị diện số S00006 hiện thuộc về Giang Tri. Trừ phi bản thân chủ động xoá bỏ, bất kỳ ngoại lực nào cũng không thể tác động lên phòng phát sóng này. Để tìm hiểu về việc thăng cấp cùng công năng cụ thể của phòng livestream, xin ấn 'xác định', nếu không xin ấn 'nhảy qua.'
Giang Tri liền bấm "nhảy qua." Hắn hiện tại cần giải quyết cái bụng đói đến mức dán vào lưng này đã, hướng dẫn gì đó lúc nào mà chẳng xem được. Dù sao sau này còn nhiều thời gian, bây giờ ưu tiên vẫn phải đảm bảo no bụng cái đã.
"Hiện tại có thể bắt đầu rồi sao, Tiểu Lục?" Giang tri sau khi tiếp thu sự việc, kỳ thật vẫn có chút tò mò. Hắn mới vừa nói xong, giao diện liền xuất hiện một nút "Bắt đầu phát sóng trực tiếp."
Giang Tri nhìn giao diện trước mặt, so với màn hình máy tính lúc hắn quyết định ẩn cư cũng không khác biệt nhiều lắm. Phòng phát sóng ngoại trừ mục [cấp bậc] là 1, thì các mục [tinh tệ], [người xem], [ngôi sao] đều là 0 tròn trĩnh. Giữa màn hình lại hiện lên mặt của Giang Tri, xem ra chỉ cần dùng dụng cụ phát sóng "ngọc thạch" hướng vào vật gì thì vật đó sẽ hiện lên trên livestream; nên khi chính thức livestream, tuỳ nhu cầu của streamer, mà có thể hoàn toàn không cần lộ mặt.
Tặng thưởng, comment hiện cũng đều trống rỗng, trắng trơn.
"Ngọc thạch" trong tay hắn bỗng tự bay lên đến giữa không trung, giống như máy bay không người lái, theo sát mọi hoạt động của Giang Tri. Đúng là một vật nhỏ chuyên nghiệp a.
Giang Tri tuỳ tiện để nó bay theo mình. Hắn bước vài bước tới bên ao vớt lên một con cá. Dự cảm số mình sắp tận, con cá lớn cố sức vẫy đuôi hòng thoát khỏi vợt; sức cũng thật không nhỏ nha.
Quả anh đào
Rượu anh đào
Salad trái cây
Mứt anh đào
Anh đào sấy khô