Phi thuyền tinh tế màu xám tro tránh thoát vệ tinh theo dõi dân cư của tinh cầu, bay tới bay lui tìm kiếm giữa không trung một lúc lâu.

"Tên Tân Tân kia không phải đã cho thông tin hệ ngân hà và quỹ đạo sao? Có cần hỏi lại hắn không, rốt cuộc Streamer ở đâu chứ?" Có người tên phi thuyền không hài lòng, tiểu tinh cầu này còn lớn như vậy, còn lớn hơn cả tinh cầu đế quốc của bọn họ, cứ mù mịt mà tìm kiếm lung tung như vậy đến Tết Công Gô cũng không tìm được người.

"Hắn sao biết được nơi ở của Streamer chứ?" Một người khác cũng không kiên nhẫn mà đáp lại. "Lúc trước vẫn là do thiếu tướng chi một khoảng lớn tinh tệ mới miễn cưỡng thuyết phục được hắn ... Hiện tại đã biết toạ độ cụ thể của Tân Tân, dựa theo toạ độ này mở rộng phạm vi tìm kiếm, nếu không xảy ra gì ngoài ý muốn, muộn nhất hai ngày là có thể tìm được rồi." Thượng tướng phái người đóng đô ở phòng livestream tìm linh cảm, hỗ trợ nghiên cứu, phát minh ra đạn khói độc lập công lớn, vị thiếu tướng phe đối lập này hiển nhiên không cam lòng, chuyến này đi chính là muốn trộm bắt Giang Tri về.

Trước mắt, Tân Tân sớm đã thân bại danh liệt ở phòng livestream vị diện, vẫn nung nấu hi vọng người ngoài hành tinh sẽ đến đón mình đi hưởng vinh hoa phú quý – tinh cầu đế quốc đang cần mỹ thực gia giống như hắn a. Không nghĩ tới, mục tiêu của phi thuyền này chỉ có mình Giang Tri.

Bọn họ bay qua một dãy đồi núi hùng vĩ rộng lớn, trên màn hình vẫn luôn dò tìm bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào, rốt cuộc cũng tìm được nơi có 92% tương thích với livestream của Giang Tri.

"Xem ra Streamer đã từng ở khu vực này!" Bọn họ đảo quanh bên ngoài ngọn núi, những thôn nhỏ phụ cận, bay qua những thị trấn nhỏ, vẫn không có, vùng núi non kia không có bóng người. Thật ra họ có thể đo lường được trong núi có cấu trúc nhà ở nhưng vẫn không tìm thấy ai.

Binh lính có kinh nghiệm đề nghị cứ dứt khoát thả thiệt nhiều máy dò tìm mini vào rừng sâu mà tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí có mấy cái máy dò tìm bị một con mãnh thú lớn màu vàng nâu, hoa văn màu đen chụp cho một cái nát bét, mãnh thú kia còn nghe nanh gầm nhẹ một tiếng, cách màn hình mà bọn họ đã hồn vía lên mây. Sinh vật trên tinh cầu này cũng quá đáng sợ rồi.

Trong khi bọn họ tân tân khổ khổ tìm kiếm, Giang Tri rốt cuộc cũng nhẹ bớt gánh nặng, có thể ra sau bếp giúp đỡ Tống Phi Xuyên nghiên cứu món ăn mới. Sau khi tiệm bọn họ mở dịch vụ cơm hộp, mỗi ngày đều có 60-80 đơn, rất nhiều người từng ăn qua còn sẽ giới thiệu bạn bè thân hữu đến trải nghiệm, danh tiếng được tích góp từng chút từng chút một.

"Xào nấu lâu như vậy cũng không tốt cho thân thể lắm." Giang Tri ăn ngay nói thật, đặc biệt với lượng công việc lớn như Tống Phi Xuyên, nguy cơ bị bệnh về đường hô hấp còn lớn hơn nhiều lần.

"Haizz, kia cũng chẳng có cách nào. Hiện tại em đang nghiên cứu thực đơn mới đây." Tống Phi Xuyên nói.

"Đúng vậy, cơm sườn hấp, bánh ngàn lớp cuộn cơm thịt, cơm gà xào chua ngọt này đó cũng có thể thử xem." Mấy năm nay Giang Tri ăn qua không ít đồ vật, hắn vô tư vô lự, suốt ngày chỉ đam mê nghiên cứu thức ăn ngon, sự hiểu biết so với người quanh năm đứng bếp như Tống phi Xuyên còn nhiều hơn.

Tống Phi Xuyên biết Giang Tri từ nhỏ đã có thiên phú cao, lại có tình yêu thương mãnh liệt vô bờ bến với mỹ thực, nên lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Hai người tranh thủ 1 tiếng nghỉ ngơi, bàn bạc cụ thể, tựa như muốn mở rộng kinh doanh của quán cơm nhỏ, rồi còn mộng tưởng phát triển thành chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, tạo nên một tương lai huy hoàng.

"Anh chờ ngày nào đó em sẽ mở nhà hàng, lúc đó nhất định phải mời anh cơm no rượu say nhá." Giang Tri cười khanh khách nói.

"Còn lâu lắm đâu." Tống Phi Xuyên ngượng ngùng cười, hắn nào dám mơ tưởng cao xa như Giang Tri, nhưng ngẫm lại vẫn thấy thật vui vẻ.

Giang Tri chờ hắn nhìn qua, lại chậm rãi nói: "Chuyện thế này, Phi Xuyên à, có lẽ anh cũng không ở với em được bao lâu nữa. Về sau anh còn muốn đi nơi khác phát triển, chúng mình bảo trì liên lạc trên quang não nhé."

*****

Vất vả cần cù xào nấu một ngày, rốt cuộc Giang Tri cũng có thể tan tầm. Sau khi tạm biệt vợ chồng Tống Phi Xuyên cùng hai bánh bao nhỏ, lúc này mới ra đợi xe. Khách sạn có hơi xa, mấy ngày tới phải tìm xem quanh đây có chỗ nào ở được không, gần làng đại học cũng có không ít khách sạn nhỏ, chi phí cũng khá bình dân.

Giang Tri chờ ở trạm xe, lúc này có rất người ra đường, đa số đều là ngồi phương tiện giao thông công cộng đi từ bên ngoài về trường, nguyên cả trạm chỉ có một mình hắn ngồi lẻ loi. Hắn chán như con gián, trong lòng đang nghĩ không biết A Mao ở trong núi có phá banh nhà lồng cái nhà không đây nữa. Giang Tri thật ra lại không lo A Mao sẽ bị bỏ đói, nó chính là tiểu bá vương ở trong rừng, trước khi đến cọ cơm ăn dầm nằm dề với hắn, A Mao sống trong núi sâu cũng rất thoải mái a.

Một lát sau, hắn cảm thấy bên cạnh có một luồng ánh sáng chiếu đến, hẳn là xe buýt đến rồi. Giang Tri mới vừa đứng lên, đưa mắt qua, lại phát hiện đó không phải là chiếc xe buýt quen thuộc, mà là một chiếc phi thuyền màu xám tro đang vô thanh vô thức ngừng ngay sau hắn!

Nhờ vào ánh đèn mờ nhạt ở trạm xe buýt công cộng, Giang Tri ngây ngẩn mà nhìn chiếc phi thuyền bóng loáng, lớn đến mức chiếm hết cả ba làn đường xe chạy, phi thuyền hình viên đạn giọt nước, nhìn qua rất xinh đẹp. Ngay sau đó, một tiếng "Ong" lớn vang lên, phía dưới phi thuyền mở ra một cảnh cửa, thả ra một cái thang dài.

Giang Tri theo bản năng liền muốn chạy trốn, nhưng người bên kia đã nhanh chân bay bay về phía hắn.

"!!!" Xong đời, sẽ không phải tới tìm mình đấy chứ?!

Giờ có chạy cũng không chạy lại phi thuyền, Giang Tri bỗng cảm giác cả người chợt bị xách bổng lên trời.

Giang Tri: "..."

Hắn cuối cùng cũng nhìn rõ được người tới, hai bên trái phải đều võ trang đầy đủ, từ đầu đến chân là trang phục du hành vũ trụ màu xanh xám, đầu mang một cái mũ trùm kim loại phản quang, Giang Tri nhất thời không thể phân biệt được đi tới là người hay không phải người nữa.

Khổ cái là giãy giụa thế nào cũng vô dụng, tay chân gì đều đã trưng dụng triệt để, đá qua đánh lại, đá tới đá lui, mà những sinh vật này hoàn toàn không ảnh hưởng gì – chế phục của bọn họ thật sự vừa cứng rắn lại vừa mềm dẻo. Bị bắt lên phi thuyền, Giang Tri nghe "Ong" một tiếng đóng cửa từ phía sau, liền biết mình đã gặp phiền phức rồi.

Tiêu rồi, tiêu rồi, vừa mới nói với bọn Tống Phi Xuyên sẽ không khôngg từ mà biệt, đảo mắt cái đã vả sưng cả mặt. Giang Tri phiền muộn, chuyện gì tới thì tới, chỉ sợ cái ấn tượng về thói quen lén trốn đi này của mình đã in sâu trong lòng Tống Phi Xuyên mất thôi.

Giang Tri nhìn trái nhìn phải, bên trong phi thuyền rất rộng, lại sáng ngời, vách tường, mặt đất đều bằng kim loại tân tiến sắc lạnh bóng loáng, bọn họ mới vào bên trong, phi thuyền liền bắt đầu khởi động bay lên, rời khỏi mặt đất.

"Các người là ai? Tôi chỉ là một nhân vật bé nhỏ qua đường mà thôi." Tại sao lại bắt hắn a. Giang Tri sau khi bị bắt, cũng không bị đánh đập hành hạ. Bốn năm người bắt hắn đã buông hắn ra, đi đến dựa vào vách tường quanh trụ tròn lớn trong khu vực điều khiển, chế mục màu xanh xám cùng mũ giáp lập tức được tách ra. Những người này thế nhưng không có khác biệt gì lắm với nhân loại trên tiểu tinh cầu.

Ngũ quan đều giống nhau, chứ không phải kiểu "Người ngoài hành tinh đầu hình hột mít, mắt lõm, đôi mắt chiếm 1/3 khuôn mặt" hay được lan tuyền trên Tinh Võng, chẳng qua là đầu tóc bọn họ xơ cứng hơn cả rể tre, chứ không phải suôn mượt như nhung như nhân loại.

"Streamer thế nào có thể là nhân vật nhỏ được chứ? Cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ không tổn thương cậu, hiện tại chúng tôi muốn mang cậu đến Đế quốc, ở đó có vô vàn vinh hoa phú quý đang chờ cậu a." Một người dùng máy phiên dịch hiểu được lời Giang Tri nói, giải thích với hắn.

Vòng cổ ngọc thạch trên cổ Giang Tri bỗng chấn động vài cái, khả năng lớn là Thời Nghiêu đang tìm hắn, nhưng trước mặt mấy người này, hắn không có cách nào mở S00006 được, sợ không cẩn thận khiến bọn họ hiểu nhầm là mình muốn công kích đối phương thì đi tong.

Hắn nhanh chóng ghép nối dữ liệu: Streamer, Đế quốc, vinh hoa phú quý ...

Sặc – đây không phải là người Đế quốc trước đó không lâu nghiên cứu ra "Đạn khói độc Sầu riêng", đánh Trùng tộc tan tác đấy sao? Chẳng lẽ đây là phái cấp tiến đến mời mình làm cố vấn gì đó đấy chứ? Hiện tại xem ra người Đế quốc đối với hắn cũng thân thiện, không biết tương lai có lại giam lỏng hắn không nữa đây.

Mơ hồ tìm ra được chân tướng, Giang Tri có khổ mà không nói nên lời, hắn bỗng nhớ tới lời S00006 từng nói với hắn, nhất thời bừng bừng lửa giận. Không phải chứ, cái vị thượng thần gì đó thật không đáng tin cậy mà, vòng bảo hộ vị diện ở đâu, ở đâu hả???

*****

Trong rừng núi tối tăm.

"Rống -----" Mãnh thú màu vàng nâu hoa văn màu đen, lập tức đứng phắt dậy nhe nanh hung dữ, hướng về cổng nhà gầm nhẹ, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Nó bỗng trơ mắt, thần sắc kinh ngạc mà nhìn một người đàn ông cao lớn, không hề sợ hãi, bước nhanh đến gần nó.

"Rống rống!"

Người đó đi tới, thân hình bỗng nhiên từ từ biến mất, A Mao ngây người một chút, liền nhớ tới "Kẻ tàng hình" đã từng đoạt đồ ăn của nó cách đây không lâu, nhất thời không biết có nên tiếp tục nhe nanh trợn mắt rống giận hay không. Chẳng qua trong nháy mắt, người vừa biến mất đó lại lập tức hiện ra trước mặt nó, doạ A Mao hết cả hồn!

Thời Nghiêu nhìn vào trong nhà, toàn bộ cửa sổ đều đóng chặt, trong sân cũng không có củi thừa, nền sân gần giếng nước vốn luôn ướt đẫm nay cũng khô ráo. Không có người ở nhà.

"Muốn cùng đi tìm cậu ấy sao?" Một âm thanh lạ trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai A Mao.

"Rống!" Đi, đương nhiên đi! Quan hốt shit chưa nấu cơm cho nó gần cả tháng nay rồi.

Thân hình to lớn của A Mao bỗng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng một bé mèo vàng béo múp míp. Thời Nghiêu nhìn nhìn nó, đưa tay biến ra một cái vòng sáng trong suốt, bỏ A Mao vào trong đó.

Gửi tin nhắn thì không nhận, thậm chí dụng cụ phát sóng cũng không mở. Thời Nghiêu rũ mắt, trực tiếp xâm nhập vào hệ thống S00006, định vị được vị trí của dụng cụ phát sóng – quả nhiên là bị bắt cóc, đã bay xa cách đây cả vạn dặm.

Trước khi đi, Thời Nghiêu lại nghĩ tới một chuyện, hắn vẫn chưa thiết lập vòng bảo hộ vị diện cho tiểu tinh cầu mới sinh này. Hắn lập tức tĩnh tâm, loại bỏ mọi tạp niệm, nhắm mắt lại, đôi tay nhanh chóng nặn ra một ấn kết, lấy hắn làm trung tâm, phóng ra từng vòng sáng bắn đi khắp bốn phương tám hướng. Trong phút chốc, viên tiểu tinh cầu màu lam bỗng xuất hiện một luồng sáng loé mắt, nổi bần bật giữa vũ trụ tối đen mênh mông.

Mấy vòng sáng trong suốt chậm rãi khuếch tán, bay ra ngoài tinh cầu, tiếp tục từ từ mở rộng, hơn nửa không gian quanh tinh cầu cùng những ngôi sao không có sự sống gần đó cũng bị bao phủ, cơ hồ hình thành nên một vòng bảo hộ vô biên vô hạn, như vũ trụ đang bảo vệ che chở cho viên tiểu tinh cầu xinh đẹp này.

Mấy lần trước không để ý, lá chắn vị diện với hắn không khác gì không khí, có thể tự do xuyên qua xuyên lại. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thời Nghiêu đã thiết lập tới vài tầng vòng bảo hộ cấp độ cao nhất cho tinh cầu này, đồng nghĩa với việc bất cứ cư dân vị diện nào cũng khó có thể xuyên qua vòng bảo hộ siêu cấp này mà đi vào, chặt đứt mọi khả năng lén xâm nhập trong tương lai, cũng đồng nghĩa với nhân loại trên tinh cầu này cũng khó có thể vượt qua lá chắn vị diện, đi tìm những vị diện thế giới khác.

Trên phi thuyền, đã sớm từ bỏ giãy giụa, Giang Tri đang mơ mơ màng màng. Người ngoài hành tinh Đế quốc này còn biết săn sóc, chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho hắn. Sau cả ngày lắc chảo điên đảo, Giang Tri lúc này đã buồn ngủ đến mức mí mắt cứ không tự chủ mà díp lại.

Hắn dứt khoát chơi chiến thuật thoả hiệp – trước cứ bảo dưỡng tinh thần cho tốt rồi làm gì đó làm. Giang Tri nằm trong khoang đặc chế mềm như tơ lụa, ngủ ngon lành, bỗng nhiên vô thức mà "hừ" một tiếng thoải mái – loại cảm giác này thật giống như có người nhẹ nhàng đắp cho hắn một tấm chăn mềm mại ấm áp, lại giống như cả người đang chơi đùa thoải mái trong suối nước nóng ấm nóng.

Cơm sườn hấp

Cơm gà xào chua ngọt

Bánh cuộn kiểu TQ (Jianbing)

Cơm nếp cuộn (Fan Tuan)

Gừa: T nghĩ món bánh ngàn lớp cuộn cơm trong truyện là sự kết hợp giữa Fan Tuan và Jianbing ý ^o^

BONUS:

Bánh crepe mặn

Bánh crepe ngọt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play