Chương 46
Beta : drmesx_3
Mãi cho đến đầu tháng 7 thì thời gian của Diệp Khai mới không còn bị chiếm hết bởi việc ôn thi. Cậu đăng ký thi SAT tại một trung tâm khảo thí Singapore vào tháng 5, sau khi kết thúc lễ kỷ niệm ở trường, cậu liền xin nghỉ, ở nhà trải qua một tháng ôn luyện khép kín dưới sự huấn luyện của một gia sư tại gia. Sau khi kết thúc kỳ thi SAT, lại tiếp tục điên cuồng bổ sung đống bài tập còn thiếu dưới con mắt "thân thiện" của các thầy cô lớp mình. Pizza Hut sợ rằng cậu sẽ không giữ được hạng nhất ở kỳ thi cuối kỳ, vậy nên đã thầm tìm đến cậu và những thầy cô bộ môn khác để nói bóng nói gió nhiều lần.
Mặc dù Diệp Khai đã sớm hoàn thành các chương trình học, nhưng trong thời gian dài không luyện đề cũng sẽ rất dễ xảy ra sơ suất, vậy nên cậu đã liên tục thức đêm 2 tuần liền. Mấy lần Thi Dịch đi tiểu đêm, đều thấy đèn bàn của Diệp Khai vẫn còn sáng, trên bàn học chất đầy sách bài tập mở rộng nâng cao nổi tiếng. "Anh liều mạng thật đấy." Cậu nhóc buồn ngủ vịn lan can. Không biết vì sao, nhìn vào bóng lưng thon gầy thẳng tắp của Diệp Khai, Thi Dịch vậy mà lại cảm thấy có chút cô đơn.
Diệp Khai tháo kính xuống, nhắm mắt xoa xoa mi tâm, "Anh làm ồn đến em hả?"
"Không, không, không có không có." Thi Dịch vội vàng xua tay, "Em chỉ là thấy anh vất vả quá, vừa phải thi đấu lại còn phải thi SAT, thi TOEFL, và thi cuối kỳ rồi thi đại học nữa." Cậu nhóc rót cốc nước cho Diệp Khai, "Anh đang sử dụng thời gian của một học sinh trung học bình thường để đi thách thức hệ thống kiểm tra đầu vào đại học của cả Trung Quốc lẫn Mỹ, không những thế còn phải thi được kết quả tốt nhất?"
Diệp Khai nhận lấy cốc nước, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", Cậu cười cười, "Anh muốn thi đỗ Thanh Hoa."
"Bà mẹ nó," Thi Dịch hoàn toàn quỳ phục, "Xin hỏi ngài có phải còn muốn đến cả Harvard luôn không?"
"Không đến," Diệp Khai nhìn Thi Dịch một cái, đôi mắt dù đã mệt mỏi vì thức hai tuần liền vẫn trong suốt sáng sủa, khóe miệng cậu cong lên, "Đừng nói cho ai nhé."
"Ý anh là. . . Anh sẽ học đại học trong nước sao?" Thi Dịch hoàn toàn tỉnh ngủ, kéo ghế qua ngồi cạnh Diệp Khai: "Anh điên rồi sao? Người nhà anh nhất định sẽ không đồng ý đâu!"
Diệp Khai trầm mặc vài giây, chiếc bút gel bị xoay mấy vòng trên đầu ngón tay: "Cho nên anh nhất định phải thi đỗ Thanh Hoa."
Tỉnh G là tỉnh lớn trong việc thi đại học, cạnh tranh cũng vì thế mà vô cùng khốc liệt, điểm chuẩn của các trường nổi tiếng từ các tỉnh thành khác cực kỳ cao. Ngược lại thì việc tuyển sinh tự chủ, cử đi học, danh sách thi đấu tuyển thẳng lại được cho rất dễ chịu, dù là con đường tắt nào thì Diệp Khai đều có đủ tư cách, thế nhưng cậu không thể làm vậy. Nếu không thì lợi dụng sơ hở thi đại học của dân di cư. Đối với thân phận của Diệp Khai mà nói thì những chuyện này căn bản không cần tốn sức, nhưng cậu vẫn là không thể làm như vậy.
Đỉnh núi tuyết xa xa lấp lánh phía trước, gió núi se lạnh.
Cậu đã định trước phải đối mặt một mình, chỉ có thể tiến mà không thể lùi.
Thi Dịch hỏi thẳng: "Là vì bạn trai anh hả?"
Cạch. Bút bị rơi xuống mặt bàn, Diệp Khai ngước mắt lên, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Em biết rồi sao?"
". . . Nửa đoán nửa nhìn ra được, nếu như không phải thì cho em xin lỗi." Thi Dịch chột dạ cụp mắt xuống, "Chính là, cuối tuần trước em nhìn thấy anh bị người kia đè lên góc tường chỗ góc phòng tự học."
Bầu không khí trong lúc nhất thời vô cùng ngượng ngùng.
Trần Hựu Hàm vốn tưởng rằng Diệp Khai thi xong SAT thì sẽ dành ra một ngày cuối tuần ở cùng hắn, ai mà ngờ hai tuần liền cậu đều không về nhà, cả ngày đều ở trong thư viện, không thì là phòng tự học, làm cho hắn không thể không chạy đến tận Thiên Dực để bắt người.
Cuối tuần, có ít người ở lại trường, toàn bộ hành lang tầng bốn vắng tanh, hắn đi qua văn phòng nhóm lớp đã khóa kín, không có ai lớp 10, chỉ có tầm vài ba người lớp 11, hắn đứng lại trước phòng học lớp 12. Nhìn qua khe hẹp, thấy Diệp Khai đang ngồi chính giữa lớp học, vùi đầu viết lách gì đó.
Phần tóc mái chưa có thời gian đi cắt đã hơi dài, cậu dùng một cái kẹp ghim để kẹp lại thành một chùm trên đầu. Chiếc kẹp màu xanh lam, nhúm tóc nhỏ đáng yêu rủ xuống phía sau đầu.
Trần Hựu Hàm không nhịn được mà cong cong khóe môi, nhẹ chân bước vào lớp.
Trước mặt đột nhiên có một bóng đen đổ xuống, Diệp Khai tưởng rằng có bạn học nào đó đến ghép bàn, cậu ngẩng đầu nhìn lên, Trần Hựu Hàm ngồi ghé vào bàn học, hắn khoanh tay, ánh mắt mang theo ý cười mà nhìn cậu.
"Sao anh lại đến đây?"
Trần Hựu Hàm không trả lời mà đưa tay ra gẩy nhúm tóc nhỏ của cậu: "Vị bạn học này ơi, em thế này đáng yêu quá đi mất."
Diệp Khai sững sờ, luống cuống tháo kẹp xuống. Bởi vì quá lúng túng mà thô bạo giật đứt mất mấy sợi tóc, đau đến mức cậu khẽ "A" một tiếng, bàn tay đang cầm cái kẹp thành thật che lại, nhìn Trần Hựu Hàm bằng ánh mắt vừa tủi thân vừa oán trách.
Trần Hựu Hàm vừa thương vừa buồn cười, xoa xoa cho cậu như dỗ trẻ con, hỏi: "Em nói đi, yêu đương ba tháng nên chán ghét hay là tình cảm nhạt phai rồi, vì muốn trốn anh mà đến nhà cũng không thèm về luôn?"
"Ngày nào em cũng gọi cho anh mà. . ." Diệp Khai chột dạ nhưng vẫn cứng miệng, lịch sử trò chuyện trên wechat mập mờ đến mức cậu còn không dám mở ra nhìn lại, mỗi lần nói chuyện xong đều xấu hổ đến mức chỉ muốn tranh thủ thời gian mà hủy thi diệt tích, thế nhưng lại không nỡ, lưu trữ hết cái này đến cái khác, thỉnh thoảng còn chụp ảnh màn hình, dấu vết của tình yêu cuồng nhiệt này bại lộ rõ ràng ở khu lưu trữ.
"Gọi mỗi điện thoại là đủ sao?" Trần Hựu Hàm ghé sát lại, "Em đang xem thường ai đó? Hửm?"
"Hựu Hàm ca ca!" Diệp Khai sốt sắng mà đứng bật dậy, "Em, em mang anh đi thăm quan trường một vòng nhé!"
Trần Hựu Hàm vén gọn giúp cậu phần tóc mái, cười nói: "Được thôi."
Cuộc sống cấp ba đối với Trần Hựu Hàm mà nói thì đã là một ký ức xa xôi mà mơ hồ. Hắn đút hai tay trong túi quần, lười biếng đi theo sau Diệp Khai, nghe cậu nói: "Đây là phòng hỏi đáp, đây là văn phòng lớn của tổ khoa học tự nhiên lớp 11, còn đây là hành lang lớp 10, năm nay trường mở rộng tuyển sinh, có tất cả 18 lớp, Thi Dịch vừa khéo cũng ở A18." Nói đến Thi Dịch cậu bỗng dừng lại, nhìn về phía Trần Hựu Hàm.
"Sao em?"
"Anh không muốn hỏi gì sao? Thành tích của em ấy khá tốt, giỏi nhất là môn tiếng Anh, vừa thông minh lại còn hoạt bát —— "
Trần Hựu Hàm ngắt lời cậu: "Bỏ qua."
"À, bạn cùng bàn của em ấy cũng rất giỏi, đứng nhất toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh. . ."
"Là Kiều Diệc Sơ sao?"
Diệp Khai đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh cũng biết em ấy?"
"Con trai của Kiều Sở." Trần Hựu Hàm cười lắc đầu, "Quan hệ ba con hỏng bét luôn."
Họ trò chuyện câu được câu không, đi xuyên qua hành lang lớp 10, lại qua cầu thang ngoài trời chỗ vườn hoa, đi qua các hành lang thông nhau để đến lầu dạy học đầu tiên: "Bên này là phòng học chung, phòng vẽ, phòng âm nhạc, phòng vũ đạo của lớp 12."
Khu một là khu có tuổi đời cao hơn, là tòa nhà dạy học đầu tiên của Thiên Dực lúc mới thành lập trường, khu 2 thì là bảy, tám năm trước mới xây dựng. Vừa mới đi vào khu một thì mùi vị cũ kỹ của công trình kiến trúc bên trong đã đánh thức ký ức của Trần Hựu Hàm, hắn ngẩng đầu nhìn lên khẩu hiệu trên đại sảnh đã bị bong tróc sơn: "Lúc anh còn đi học, chỗ này viết là [ Chuyên tâm học tập, chú trọng thực hành ]."
Hiện giờ nó đã đổi thành "Thiên đạo thù cần" (Đạo Trời đền đáp người cần cù), bên cạnh có một màn hình điện tử đếm ngược, thi đại học vừa kết thúc, Diệp Khai vừa nhìn thấy bảng thông báo này đột nhiên lại có chút lo lắng.
"Chính là ở chỗ này đây, ngày đó sau tiết hoạt động tự do, anh vừa mới chơi bóng về thì Diệp Cẩn tìm đến anh, rồi bảo," Trần Hựu Hàm nắm tay Diệp Khai, nói tiếp: "Ngày mai là tiệc đầy năm của em tôi, cậu nhất định không được đến muộn."
Đó chẳng qua chỉ là một buổi chiều thứ sáu rất đỗi bình thường trong cuộc đời hắn, hắn vừa mới cùng đám con trai lớp bên chơi một trận bóng nhẹ nhàng mà sảng khoái vui vẻ, trên đường về hắn đi qua căn tin, mua một chai nước ngọt mát lạnh. Ánh mặt trời lúc bốn giờ men qua khe hở cánh cửa lối ra vào, hòa với ánh sáng trên hành lang thành một mảnh ấm áp. Một cô gái mà hắn không hề có hứng thú, một tin tức chẳng có liên quan gì đến hắn, một lời mời từ một bữa tiệc chán ngắt —— nếu như hắn biết được tương lai sau này hắn sẽ nắm lấy tay Diệp Khai, đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, hắn nhất định sẽ cố gắng mà nhớ kỹ những tia sáng, mùi hương, nhiệt độ của buổi chiều hôm đó, nhớ kỹ những bàn thắng mà hắn đã ghi được trong trận bóng kia, nhớ kỹ tên chai nước và hương vị của nó.
"Hựu Hàm ca ca." Diệp Khai nắm chặt lấy tay hắn.
Ký ức thời cấp ba cách nhau những 16 năm trời vậy mà lại bởi vì tình yêu mà sinh ra sự giao thoa kỳ diệu. Những khung cảnh xa xôi nằm yên trong ký ức lại bắt đầu trở nên sống động.
"Sau khi anh comeout đã đánh nhau với bạn học ở chỗ này, hành lang giếng trời từ tầng 1 đến tầng 5 đều chật kín người đến xem, thầy chủ nhiệm đến can, bị anh ngộ thương cho một đấm, làm cho ổng xuất huyết dạ dày, cũng bởi vì chuyện này mà anh suýt nữa đã bị Trần Phi Nhất đánh chết." Trần Hựu Hàm nắm tay Diệp Khai chậm rãi đi dạo. Hắn không phải người hay hoài cựu gì, nếu không phải vì công việc và Diệp Khai, có lẽ hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến sân trường lần nữa.
Học sinh lớp 12 đã dọn đi hết, tất cả các phòng học đều trống trơn, được nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài. Có một vài phòng học chưa lau bảng, bảng đen trước cửa lớp vẫn còn ghi, "Cố gắng đỗ đại học," phòng phía sau thì viết "Sau này sẽ gặp lại", phía trên có mười mấy chữ ký rồng bay phượng múa. Họ ghé qua từng phòng một, khi đi đến phòng cuối cùng trên hành lang, Trần Hựu Hàm dừng lại, "Đây là phòng học lớp 10 của anh."
Giờ nó đã trở thành phòng hỏi đáp tự học.
Chỉ là theo thói quen mà đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa cọt kẹt mở ra, vậy mà lại không khóa. Phòng này khác với lớp học, chỗ này chỉ có mấy bàn giáo viên lớn, các thầy cô trực lớp tự học buổi tối sẽ ngồi ở đây trực, học sinh có bài tập cần được tư vấn sẽ đến chỗ này. Trên bảng vẫn còn hai bài toán chưa lau đi, phía dưới phần trọng điểm bị gạch chân thật đậm, vừa nhìn liền còn thể hình dung ra cảnh tượng giáo viên đập bảng nói: "Năm nay nhất định sẽ vào đề này!". Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng quẹt tay qua bàn học một cái, đầu ngón tay dính một lớp bụi mỏng.
"Xấu hổ ghê," Trần Hựu Hàm không nhịn được mà nhếch môi, "Vào đây chỉ nghĩ đến mấy chuyện đánh nhau, lên lớp thì đọc sách giải trí, coi thùng rác như rổ bóng mà ném chai nước, bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng, còn có bài thi vật lý được 40 điểm."
"40 điểm á?" Diệp Khai kinh hoàng hỏi lại, "Em còn chưa nhìn thấy bài thi được có 40 điểm bao giờ."
Lớp của cậu đều là học sinh khá giỏi, thi được dưới 80 điểm còn xấu hổ đến mức muốn úp mặt vào tường, 40 điểm ấy à? Đến gặp Tất Thắng mà quỳ gối đi thôi.
"Toàn là lịch sử đen, anh nói với em những cái này làm gì chứ." Trần Hựu Hàm tự giễu, "Học không giỏi, mà yêu đương cũng không yêu, thời học sinh của anh đến đối tượng để nhớ lại cũng không có ai."
Diệp Khai nghe thấy hắn nói câu này liền cảm thấy có chút không ổn. Quả nhiên sau đó Trần Hựu Hàm lại nói tiếp: "Người khác tiết tự học buổi tối sẽ nắm tay đi dạo sân thể dục, ôm bạn gái đặt lên bệ cửa sổ mà hôn, lỡ mà bị bắt gặp đi chung ở hành lang lại bị đám bạn trong lớp trêu chọc, đến tiết thể dục cũng có thể lén trốn ra ngoài hẹn hò, còn anh thì ——" nói đến đây liền dừng, hắn xoay người tiến sát lại, siết lấy eo cậu về phía sau như muốn bẻ gãy, từ từ lấy cớ để bặt nạt: "Bù đắp cho tiếc nuối của anh nhé?"
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời thì đã bị hắn ép vào góc tường.
Một tay Trần Hựu Hàm chống tường, nhốt cậu lại trong không gian chật hẹp giữa cơ thể và tường ——
"Bạn học này ơi, anh muốn hôn em."
Diệp Khai căng thẳng mà nuốt nước bọt.
"Sẽ bị thầy giáo nhìn thấy mất." Cậu nửa thật nửa giả trả lời, là diễn, cũng là thật, là mười sáu năm trước, và cũng là hiện tại.
Trần Hựu Hàm thấp giọng bật cười, cúi người tới gần cậu: "Nhưng anh không nhịn được nữa rồi."
Diệp Khai thành thật ôm chặt lấy cổ hắn, nhắm mắt lại rồi kiễng chân lên.
Bên trên lùm cây nở ra một đóa hoa kỳ lạ. Ninh Thị vào tháng sáu, hoa gì cũng đều sẽ nở rộ, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Diệp Khai thở hổn hển tách ra, đôi mắt mơ màng trừng mắt với hắn, nói, "Học trưởng, yêu sớm thì được, nhưng 40 điểm thì không được đâu ạ, nếu không tương lai em đỗ Thanh Hoa rồi là anh không trèo cao nổi đâu."
Trần Hựu Hàm buồn cười, nhéo lấy eo của cậu: "Học trưởng quên chưa nói, trong nhà học trưởng có mỏ 120 tỷ để thừa kế nha em."
_
Diệp Khai: ". . ."
"Ngại ghê," Thi Dịch gãi gãi mặt, "Em không cố ý nhìn thấy đâu."
"Em đến khu 1 làm gì?"
". . . Thực không dám giấu giếm, ngày đó trùng hợp là ngày em dẫn Đỗ Đường đi thăm quan lại sân trường."
Diệp Khai: ". . . Thầy Đỗ cũng có mặt sao?"
". . . Có ạ." Thi Dịch nói xong liền nhìn thấy Diệp Khai vô cùng thê thảm mà đỡ trán.
Đỗ Đường cơ bản không hề có cảm xúc gì, chỉ là đang đi thì anh lại đột nhiên dừng lại bên ngoài cửa sổ phòng học, bóng lưng có chút cứng ngắc lại. Thi Dịch thò đầu ra từ sau lưng anh nhìn thoáng qua, vừa mới định nói gì đó thì đã bị anh nhanh chóng lấy tay che mắt lại.
"Diệp ——" vừa mới nói được có một nửa thì đã bị một cái tay lạnh lùng bịt miệng lại.
"Thầy Đỗ, thầy ấy. . ." Diệp Khai không nói nổi nữa.
Thi Dịch rất hiểu lòng người, trả lời, "Em không nhìn rõ, Đỗ Đường nói phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói," Cậu nhóc vỗ vai Diệp Khai, "Kỹ thuật hôn của bạn trai anh nhìn có vẻ không tệ nha."
Rắc! Kẹp nắp bút bị mạnh mẽ bẻ gãy.
Thi Dịch thấy vậy thì thôi, vội vàng chạy đi toilet. Chờ đến lúc ra thì thấy Diệp Khai đã thu lại đề thi, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cậu nhóc vẫn không nhịn được mà lắm miệng hỏi một câu: "Có đáng không anh? Em không thể tưởng tượng nổi áp lực của anh luôn ấy."
Động tác của Diệp Khai dừng lại: "Không có gì là đáng hay không cả, anh chỉ biết là anh ấy cũng giống anh, anh ấy và anh cùng ở bên nhau."