Chương 45

Beta: drmesx_3

"Không có chị gái nào hết, từ đầu tới cuối chỉ có mình anh thôi, ĐM!" Diệp Khai đẩy hắn ra, đứng dậy vừa lau nước mắt cừa mắng: "Ngu ngốc, em đúng là đồ ngốc, em thích anh, em đã thích anh từ lâu rồi, còn thích anh sớm hơn cả anh thích em nữa!"

Cậu chợt nhớ lại, nhớ đến ánh trăng, nhớ đến mặt nước rung rinh dưới ánh trăng, tiếng gió thoảng mơ hồ cùng với tiếng bướm đêm va vào chụp đèn, nhớ đến biển Fiji.

"—— Anh đã biết từ trước rồi? Anh sớm đã biết em thích anh?" Diệp Khai kinh ngạc mở to mắt. "Anh đã biết từ lâu không có chị gái nào hết."

Mỗi một lời Trần Hựu Hàm từng nói với cậu đều hiện lên trong đầu, nó nảy ra một cách tự nhiên như thế, giống như những vỏ sò lộ ra sau cơn sóng.

"Chị gái kia đã lớn hơn em, nếu như người đó cũng thích em, đồng ý đáp lại em, vậy người đó chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tất cả mọi thứ cùng em. Nếu như em không có, vậy thì đừng nói cho người đó biết. Nếu lỡ người đó cho là thật, vậy thì sẽ rất là đáng thương."

". . . Không, em vẫn cứ nên nói cho người đó biết đi, không có tương lai cũng được, chỉ bên nhau một thời gian cũng được. . . thế cũng rất tốt."

"Người đó bận rộn nhiều việc, em không thể đến đó làm phiền."

"Anh không bận, em làm phiền anh đi."

"Ngôn ngữ loài hoa của Sả hoa hồng là để tặng cho người đó, anh thấy sao?"

"Anh nghĩ người đó nhất định sẽ rất thích."

"Nếu có thể được lựa chọn, em muốn ở bên người đó như thế nào? Là không màng tất thảy ở bên nhau hay là điểm đến là dừng, đến lúc cần thì hảo tụ hảo tán."

"Em và người đó không thể nào bên nhau được. Gia đình của người đó, gia đình em, tất cả đều không thể. Người đó hẳn là càng hiểu hơn em rằng giữa chúng em không thể bên nhau được. Nếu để cho người đó chọn, có lẽ người đó cũng sẽ chọn như vậy."

Trong nháy mắt trái tim như bị thứ gì đó đâm xuyên, Diệp Khai đau đớn đến mức không đứng vững: "Trần Hựu Hàm, anh đã sớm biết rằng em thích anh, và cũng đã biết lựa chọn của em. . ." Hốc mắt cậu nóng bừng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, từ chiếc cằm thon thon của cậu rơi xuống lớp sa tanh của chiếc váy, "Không phải anh đã nói rằng nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đừng nói cho anh biết sao? Vậy tại sao anh lại tỏ tình trước? Anh có thể không trả lời em, cũng có thể không nói cho em biết rằng anh cũng thích em mà. . ."

Mắt cậu bị nước mắt làm cho mơ hồ, cậu khó khăn mở to hai mắt, cố gắng tập trung trên khuôn mặt Trần Hựu Hàm.

". . . Nếu thế em sẽ buồn một đoạn thời gian, em, em, em ——" lồng ngực như thể bị chặn lại, cậu dùng sức há to miệng thở dốc, dùng hết tất cả dưỡng khí, rốt cuộc cũng khó khăn nói ra được câu kia: "—— rồi em cũng có thể từ bỏ! Em cũng sẽ từ bỏ. . ."

Sau khi cậu nói xong câu này, dường như đã không còn sức lực để chống đỡ. Con ngươi Trần Hựu Hàm đột nhiên co lại, vừa nghĩ đến khả năng cậu sẽ từ bỏ thì trái tim liền đau như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua.

Làm thế nào mà khán phòng lại có thể náo nhiệt đến vậy, những tiếng cười ầm ầm kia, những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt kia, ánh đèn hoa lệ kia, những thiếu niên trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ nọ, tất cả đều như đang lơ lửng bay trong không khí.

Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu, không ngừng hôn lên đỉnh đầu, hôn vành tai, hôn lên má cậu: "Tiểu Khai, anh đã rất cố gắng rồi, anh đã rất cố gắng để không đáp lại em, xin lỗi em, là do anh tham lam, anh không thể làm được, là do anh hèn hạ vô sỉ." Hắn tỉnh táo nói xin lỗi, cố gắng duy trì thể diện cuối cùng của một người trưởng thành đang đứng trên bờ vực sụp đổ:

"Biết được em cũng thích anh, anh hạnh phúc đến nỗi thậm chí còn không thể ngủ được. Ngày em uống say đó, em nói rằng anh cứ luôn đến trong giấc mơ của em, em nói ở trong mơ anh cứ luôn hôn em, khi đó anh liền không nhịn được mà hôn em, ngày đó em uống say, không hề nhớ gì cả. Lúc em trở về từ trại hè bên Mỹ, em và anh cùng ngủ trên một chiếc giường, em căn bản là không biết anh đã vượt qua một đêm đó như thế nào, anh không dám xoay người, cũng không dám thở mạnh, không dám tùy tiện quay sang để nhìn em dù chỉ một lần."

Hắn chăm chú đỡ lấy gáy Diệp Khai, vừa đau đớn đến mức các ngón tay run lên, vừa cười nói: "Lúc đó em hôn trộm anh, em còn nói, chị gái gì mà chị gái, đồ ngốc. Anh biết hết, anh vẫn luôn biết rõ. . . Xin lỗi em, biết rõ con đường này đau đớn đến cỡ nào, vậy mà anh vẫn dung túng mình đáp lại em."

Hai vai run lên vì khóc, Diệp Khai khóc đến mức nấc nghẹn, khóc đến mức gần như không thở nổi, khóc đến mức không cách nào nói ra một câu trọn vẹn.

"Đừng từ bỏ, chúng ta đã ở bên nhau rồi, đừng bỏ cuộc ——" Trần Hựu Hàm giữ lấy cậu, ở đây không có khăn giấy, khuôn mặt Diệp Khai đã khóc thành mèo hoa, càng lau càng lem nhem, hắn không nhịn được cười, trái tim như bị siết chặt lại: "Anh yêu em, Tiểu Khai, Bảo bảo, anh yêu em, anh yêu em."

Diệp Khai dùng sức mà chớp mắt, nước mắt vẫn còn đương đọng trên lông mi, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng: "Em hối hận rồi —— "

Thân hình cao lớn của Trần Hựu Hàm chưa bao giờ cứng ngắc hơn lúc này, động tác của hắn như bị nhấn nút tạm dưng một cách nực cười, hầu kết hắn khó khăn nhấp nhô, một lát sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, âm cuối phát run lên: "Em vừa nói gì?"

"Em hối hận rồi, câu trả lời của em sai rồi, em là đồ vô dụng, em ngu ngốc —— anh hỏi em lại lần nữa có được không, Trần Hựu Hàm, anh hỏi lại em đi."

"Hỏi lại câu nào?" Trần Hựu Hàm khàn giọng hỏi.

"Câu khiến anh khổ sở nhất, xin anh, hỏi lại em đi."

"Nếu như có thể chọn —— "

"Em không muốn điểm đến là dừng!" Diệp Khai nắm lấy hắn, dùng sức nói: "Em không muốn điểm đến là dừng, không muốn hảo tụ hảo tán, không muốn để ý đến mọi thứ, muốn phải cố gắng, nỗ lực mà ở bên nhau." Cậu nghẹn ngào nói, hốc mắt đỏ bừng trong bóng đêm, "Muốn đưa em đặt vào trong tương lai của anh, và đem anh đặt vào trong tương lai của em, Hựu Hàm ca ca."

Khi yêu thầm thì muốn được đáp lại, được đáp lại rồi lại muốn nghĩ đến thứ xa xỉ như lâu dài, cậu chính là tham lam như thế đấy, tham lam một cách đường đường chính chính, lòng tham của tuổi trẻ khinh cuồng.

". . . Em sẽ hối hận." Trần Hựu Hàm sững sờ, không thể tin được, trước khi lý trí kịp phản ứng lại thì hắn đã không kìm được mà ôm chặt lấy Diệp Khai. Cánh tay hắn rắn chắc cường tráng, ôm lấy cậu khiến cậu gần như không thở nổi, ". . . Nói ra lời này rồi thì anh sẽ không buông tay nữa —— dù cho em có hối hận cũng vô dụng, nghe chưa."

"Chỉ có đồ đần mới hối hận," Diệp Khai nói nhỏ.

Trần Hựu Hàm im lặng cười cười, giọng hắn khô khốc: "Đêm nay em sao vậy? Vứt anh vào lửa nóng rồi lại thả anh vô hũ mật sao? Hửm?"

Hắn mượn ánh đèn phía xa chăm chú nhìn Diệp Khai: "Còn khóc sao? Mắt sưng cả lên rồi, Portia bé bỏng ơi."

"Chừng nào anh mới đến nhà Portia cầu hôn đây?" Diệp Khai mệt mỏi kiệt sức gối lên ngực hắn. cảm xúc mãnh liệt qua đi, cơn mệt mỏi rã rời vô tận liền kéo đến, cậu thầm nói: "Đầu tiên là đưa chiếc xe thể thao 40 triệu cho chị gái, sau đó lại chia hết tài sản cho ba mẹ em, rồi đưa em về nhà, cởi váy ra xem thì phát hiện là một cậu con trai, dù vậy cũng chẳng kịp hối hận nữa."

Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, đau đớn chưa nguôi trong lòng hòa cùng với tình yêu vô bờ bến kia, đan xen vào nhau thành một mảnh mềm mại tê dại: "Đến lúc đó anh chẳng còn gì cả, thực sự không nuôi nổi thiếu gia quý tộc chỉ ăn cá ngừ vây xanh đắt đỏ như em, vậy thì đành phải vác chăn chiếu qua nhà em ở rể vậy."

Diệp Khai mím môi: "Hựu Hàm ca ca, thế mà anh lại thực sự yêu em." Cậu nói câu này nhẹ đến nỗi Trần Hựu Hàm cũng không nghe thấy.

Bầy côn trùng tập trung thành cơn bão nhỏ dưới ánh đèn đường, màn đêm yên tĩnh, trong khán phòng không biết đang biểu diễn cái gì, nơi này trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ có tiếng dế mèn núp trong bụi cỏ khẽ ca hát. Trên con đường mòn phía xa, ánh đèn pin liên tục tuần tra những con đường hoa và dốc cỏ. Ánh sáng đột nhiên chiếu đến bọn họ, Trần Hựu Hàm theo phản xạ mà che lại mặt Diệp Khai, quay đầu nhìn lại, đối phương đang định mở miệng khiển trách thì đột nhiên đổi giọng: "—— Là Trần tổng sao ạ?"

Là thầy chủ nhiệm, từng gặp nhau trong bữa tiệc.

Lại nhìn đến người trong ngực hắn, bộ trang phục biểu diễn này rất ấn tượng, thầy chủ nhiệm thoáng nghĩ qua một chút liền vội vàng chỉ ra: "Diệp Khai đấy à? Em sao vậy?"

Trần Hựu Hàm lịch sự nở nụ cười xã giao, Diệp Khai ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, khuôn mặt rõ ràng là vừa khóc, giọng cậu cũng nghèn nghẹn: "Chào thầy Trương ạ."

Thầy chủ nhiệm chất phác thẳng thắn nói: "Phải diễn giả trang nên thấy tủi thân sao? Ai da, nhìn em trên sân khấu tự nhiên lắm, đừng khóc nữa, em làm rất tốt rồi!"

Trần Hựu Hàm không nhịn được mà bật cười: "Cảm ơn thầy chủ nhiệm đã quan tâm." Hắn đường hoàng đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của Diệp Khai, "Em ấy vẫn còn trẻ con mà, tủi thân chút lại muốn làm nũng."

Mượn bóng đêm, Diệp Khai hung hăng nhéo một cái sau lưng hắn.

Lông mày Trần Hựu Hàm cau lại, khẽ kêu lên một tiếng. Đen pin của thầy chủ nhiệm đã hướng sang chỗ khác, ông nhiệt tình dặn dò: "Mau về rửa mặt đi, sắp kết thúc chương trình đến nơi rồi, bộ dạng thế này thì không được đâu nha đồng chí tiểu Diệp."

"Dạ, em biết rồi, cảm ơn thầy." Diệp Khai không vui lắm trả lời, thế nhưng thầy chủ nhiệm thì lại rất rất hài lòng, trong mắt người lớn thì cậu vẫn luôn rất ngoan, rất biết điều. Đợi người đi xa rồi Diệp Khai mới áp vào lồng ngực Trần Hựu Hàm mà cười: "Suýt nữa thì comeout tại chỗ mất rồi."

"Cù Gia sẽ đánh gãy chân em mất." Trần Hựu Hàm lạnh lùng đe dọa cậu.

"Mẹ mới không nỡ đâu."

Cù Gia quả thật là không nỡ, chỉ vừa mới nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Diệp Khai đã xót xa tột cùng: "Sao vậy con? Lúc biểu diễn vẫn còn ổn mà? Ai bắt nạt con vậy?"

Trần Hựu Hàm đã chạy mất, Diệp Khai liền dùng luôn kịch bản của thầy Trương, ra vẻ tủi thân: "Không sao ạ, mommy, con chỉ là thấy mặc váy mất mặt quá đi."

Vừa khéo là cuối tuần, vậy nên Cù Gia đưa Diệp Khai cùng về nhà luôn, chú Lục lái xe, hai người cùng ngồi ở ghế sau, nghe thấy vậy Cù Gia liền bật cười kéo con trai mình vào lòng: "Cái đó thì có sao đâu, lúc con còn bé còn tự mình đòi mặc váy kìa."

"A?" Diệp Khai ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ hoài nghi.

"Thật đó, con tưởng mẹ lừa con sao? Con hỏi chú Lục mà xem."

Chú Lục cười tiếp lời: "Tiểu Khai lúc đó nói muốn mặc váy để làm cô dâu của Trần thiếu."

Fuck.

Diệp Khai lập tức ngồi thẳng dậy: "Không thể nào!"

Cù Gia ho khan một tiếng: "Lúc nhỏ nói đùa thôi mà, con căng thẳng gì chứ?"

Bà nhìn qua gương chiếu hậu oán trách trừng Chú Lục một cái.

Chú Lục lập tức biết mình nói sai rồi, trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

"Con không căng thẳng, con chỉ là ——" Mặt Diệp Khai nóng bừng lên, không thể tin nổi, lại cảm thấy thật buồn cười.

"Con sao nào?" Cù Gia liếc cậu.

"Con thấy kinh hoàng ——" Diệp Khai đỡ trán, "Xấu hổ chết đi được, con không nghe thấy gì, không nhớ gì hết."

Cù Gia chết cười, cảm thấy con trai mình sao mà đáng yêu quá: "Con mà là con gái thì mẹ còn lâu mới cho con chơi với Trần Hựu Hàm cả ngày như thế."

Diệp Khai thử thăm dò biên giới tìm đường chết một lần nữa: "Con gái mới an toàn chứ mẹ, anh ấy thích con trai mà."

"Hắn không dám." Cù Gia hời hợt đáp, "Trần thiếu gia tuy tác phong không được nhưng đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo lắm, hắn sẽ không động tay với người trong giới —— huống hồ dù hắn có comeout đi chăng nữa thì vẫn phải kết hôn thôi."

Diệp Khai trầm mặc một chút: "Anh ấy cũng không phải luôn tỉnh táo."

"Hửm?" Tâm tư của Cù Gia không đặt trên chuyện này, bắt đầu nói đến chuyện kết hôn của Diệp Cẩn, "Ông nội con còn muốn để tiểu Cẩn gả cho hắn, nào có chuyện dễ dàng như vậy."

"Nhưng hình như chị cũng hơi thích anh ấy mà." Diệp Khai nói.

"Chị con sao? Thích gì chứ, nó mỗi ngày ngủ với một minh tinh, hiếm lạ gì một tên Trần Hựu Hàm?" Cù Gia vỗ vỗ chân Diệp Khai, "Con đó, con xem trọng Trần Hựu Hàm, nhưng lại không hiểu rõ chị gái con."

"Dạ." Diệp Khai nghĩ thầm, vậy thì tốt, nếu không cậu còn phải tranh bạn trai với Diệp Cẩn, chuyện này khéo có thể lên tạp chí lá cải mất.

"Nghỉ hè này con sẽ đến chỗ hắn ta thực tập sao?" Cù Gia nắm tay cậu trong lòng bàn tay mình, một tay khác thì thân mật vỗ nhẹ lưng cậu, "Thế thì hơi xa, chú Lục cũng không đưa con đi được mất? Mà mommy lại không yên tâm để con lái xe."

Chú Lục vừa định trả lời thì Diệp Khai đã cướp lời: "Con sẽ ở nhà của Hựu Hàm ca ca."

Cù Gia trầm mặc mấy giây, trái tim Diệp Khai dậy sóng chưa từng có.

"Cũng không phải không được." Cuối cùng bà cũng lên tiếng, xem ra chuyện này có thể bàn bạc: "Tiểu Khai, con không muốn học gì ở ngân hàng sao?"

"Không ạ, con muốn xem hoạt động và cách quản lý của GC ——" Diệp Khai quang minh chính đại nói, "Mommy, GC rất mạnh, việc xây dựng đại khu mỗi ngày đều được ti vi đưa tin, Lâu thôn cũng là hạng mục thương mại cốt lõi nhất."

Cù Gia không biết nghĩ tới điều gì, lạnh lùng nói: "Giữa lằn ranh của phong quang với nghèo túng, hôm qua là yến tiệc cao tầng, sáng hôm sau lại là cảnh nhà cao sụp đổ, ai nói trước được điều gì." Bà vừa dứt lời, trong xe liền im lặng, bà khẽ thở dài một cái, "Được thôi, ở nhà hắn thì ở, ngoại trừ bản lĩnh trong công việc thì không được học hắn bất kỳ cái gì khác, có nghe chưa!"

"Con biết mà, mommy ——" Khóe môi Diệp Khai cong cong lên, "Hựu Hàm ca ca cũng rất giỏi đúng không ạ."

"Tạm được."

"Mommy khen anh ấy chút đi mà."

"Mẹ khen hắn ta thì con được chia tiền chắc?" Cù Gia buồn cười hỏi.

"Mommy thừa nhận là anh ấy cũng rất giỏi đi mà."

"Giỏi giỏi giỏi, rất lợi hại, hắn quả thực không tệ, ông nội con mắt cao hơn đầu, tên đó được ông ấy vừa mắt rồi còn cần mẹ phải khen thêm một câu sao?"

Lúc này Diệp Khai mới yên tĩnh lại. Một lát sau, thừa dịp Cù Gia nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Hựu Hàm ——

: Đồng chí, em vừa mới kéo thêm cho anh mấy điểm ở chỗ mẹ.

: Cảm ơn em, tiểu đồng chí.

: Đồng chí, nghỉ hè này em sẽ đến chỗ anh thực tập, đã có quyết định rồi.

: Hoan nghênh tiểu đồng chí đến chỉ đạo.

: Em sẽ làm trợ lý cho anh.

: Không thành vấn đề, em muốn làm lãnh đạo của anh cũng được.

: Có việc trợ lý làm, không việc "làm" trợ lý.

: ..................

Trần Hựu Hàm bên kia điện thoại mơ hồ sắp sụp đổ đến nơi: Em đừng có xem mấy thứ linh tinh vớ vẩn nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play