Editor: Đờ
Dương Hạ gặp Quý Nghiêu một lần rồi cũng chẳng tìm nó nữa, thằng nhóc nhỏ như vậy, lại phải ở lãnh cung, còn thái hậu đè nặng bên kia cũng chẳng có gì đáng để ý.
Dương Hạ có kiên nhẫn. Lòng hắn đã rõ, gặp Quý Nghiêu một lần là đủ hiểu, vì sao một hoàng tử như y lại thê thảm đến vậy. Nói lại phải nhắc đến phúc phần của mẫu phi y, khi được sủng ái nuông chiều cũng chẳng để Hoàng hậu vào mắt.
Nàng nuôi một con mèo, không hiểu sao nó lại làm loạn gây kinh động đến Hoàng hậu khiến hoàn hậu đẻ non.
Chuyện này huyên náo lớn, khi ấy Dương Hạ còn nhỏ cũng biết, chỉ sợ Hoàng hậu lúc ấy đã ghi hận Trân phi.
Một khi đã nghĩ như vậy, sau khi Trân phi vào lãnh cung phát hiện mang long thai, Hoàng hậu đè chuyện này xuống, cho nàng hy vọng, cho nàng sinh con, cho nàng ngày ngày chờ đợi trong lãnh cung. Thể nào về sau Trân phi lại phát điên.
Sợ rằng mấy năm nay Quý Nghiêu cũng phải chịu không ít khổ nhục.
Dương Hạ hờ hững mà nghĩ, hạ bút, không để ý nữa, đảo qua sổ sách. Đây là sổ để công khai, đồ đạc trong cung do nội quan giám chọn mua, bạc đương nhiên sẽ do nội quan giám chi tiêu nên còn một quyển sổ ngầm không thể công khai nữa.
Đột nhiên, mành bị nhấc lên, một tiểu thái giám đi tới. Hắn ta mặc xiêm y đỏ, mặt trắng không râu (1), mỉm cười tủm tỉm như Phật.
Đây là nội quan Bỉnh bút Khang Bình.
Dương Hạ đứng dậy đón chào, treo nụ cười trên mặt, nói: "Đốc công đã về rồi đó ư."
Vừa nói vừa cẩn thận dâng chén trà nóng bằng hai tay. Khang Bình ngồi vào chủ tọa, rất ư hưởng thụ, cong cong ngón tay, nói: "Hạ Chi này, lần này ngươi lo liệu được lắm, nương nương rất vừa lòng."
Dương Hạ đứng dưới hắn ta. Người thiếu niên cao gầy, thắt lưng quấn chặt eo thon, lông mi dài, nhìn ôn hòa thuần hậu như một chú nai con.
Lúc trước, nội quan giam đổi gương mới cho nương nương các cung như thường lệ, Khang Bình giao việc này cho Dương Hạ. Chọn mua gương chỉ là việc nhỏ, Dương Hạ làm việc cẩn thận, chọn các loại gương khác nhau theo sở thích của các cung nên được khen ngợi.
Quý phi lại thưởng cho Khang Bình.
Dương Hạ biết gã đến vì chuyện gì, nhìn xuống, cười: "Đốc công quá khen, đều là công của đốc chủ bồi dưỡng bằng không làm sao có Hạ Chi bây giờ."
Khang Bình cười, ra vẻ hài lòng lắm, vỗ vỗ tay hắn: "Biết ngươi từ khi còn nhỏ, đảo mắt đã lớn vậy rồi, nhớ ngày đó mới tới bên cạnh ta, cái gì cũng không biết."
"Đốc công đối với Hạ Chi ân trọng như núi, Hạ Chi chẳng khắc nào dám quên." Dương Hạ ngồi xổm dưới chân gã như đứa trẻ, giọng nói tỏ vẻ hắng hái: "Nguyện vì đốc công mà máu chảy đầu rơi."
Khang Bình đưa tay kéo hắn dậy: "Đứa nhỏ này, nói như vậy mà làm gì, lòng trung thành của ngươi ta hiểu chứ."
Dương Hạ mím môi, mỉm cười. Đương kim Hoàng đế sủng ái Thích quý phi. Thích quý phi dung mạo đẹp đẽ, cực thích hoa mẫu đơn. Dương Hạ đặt cho nàng tấm gương ngà voi, hắn cố ý mời thợ lành nghề khắc hoa mẫu đơn lên đó, sống động biết bao.
Quý phi đương nhiên sẽ thích, mà không chỉ quý phi thích mà Hoàng đế cũng ưng.
Dương Hạ chuyên quyền vài năm, chẳng ai hiểu Hoàng đế hơn hắn.
Vị Hoàng đế này, trừ chuyện triều chính thì cái gì cũng thích. Hắn ta có thể ngồi thật lâu trong ngày tuyết lớn để vẽ hoa thụy hương(2), cũng có thể đi xem hí kịch dân gian lúc nửa đêm, thậm chí, học nông dân mà trồng hoa, trồng dưa trong ngự hoa viên.
Dương Hạ khi ấy như cá gặp nước ở trong cung.
Hắn thông minh, biến tiến biết lui, giấu cao ngạo lạnh lùng thật cẩn thận, chỉ hơn nửa tháng đã thành khách quen trong cung của Thích quý phi.
Cung tỳ thân cận của Thích quý phi là Lục Khởi Dương Hạ cũng thân quen. Bề ngoài Dương Hạ rất đẹp, không cong eo khom lưng như bọn hoạn quan khác mà dáng hắn cao lớn, chẳng khác gì hạc trong bầy gà. Lục Khởi cũng chỉ là cô nương chưa lớn, ở lâu trong cung cũng cô đơn, chẳng có ai giải sầu cùng. Dương Hạ chỉ cười thôi cũng đủ khiến cô nàng đỏ mặt tai hồng.
"Đối thực"(3) trong cung là chuyện thường, chi cần chủ tử ban ân là được nên cũng hơi động lòng.
Đêm nay lạnh cực kỳ, Dương Hạ đi tuần đêm xong rồi, đương lúc trở về đột nhiên lại bị Lục Khởi cản đường. Cô gái nhỏ run rẩy, cầm tay Dương Hạ, như người chết chìm bám vào khúc gỗ, run rẩy gọi hắn Dương đại ca.
Dương Hạ nhìn tay cô nàng, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, giọng điệu ôn hòa, vừa trấn an vừa hỏi có chuyện gì?
Lúc sau Lục Khởi mới nói cô nàng lỡ tay đánh chết người.
Có tên hoạn quan bên Ty lễ giám quấn lấy cô nàng đã lâu, tối nay lại lại đây dây dưa, cô lỡ tay đẩy mới khiến người ta ngã vào núi giả, chết mất.
Dương Hạ nghe xong, yên lặng một lúc mới hỏi: "Người của Ty lễ giám à?"
Lục Khởi khóc rưng rức, nói nhỏ rằng không dám cho quý phi biết, phải làm sao đây?
Dương Hạ nghĩ một lúc, để cô nàng đưa mình đi xem tình hình. Lục Khởi được cứu, trong lòng cũng ra quyết định. Mà nói cũng lạ, rõ ràng Dương Hạ cũng chỉ là một hoạn quan nhỏ, tuổi cũng không lớn nhưng lại đem lại đem lại cho người ta cảm giác tin tườn đến lạ.
Quả thật là thái giám của Ty lễ giám đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Lục Khởi sợ hãi nhìn hắn, hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
Dương Hạ nói:" Nếu là hoạn quan tầm thường thì chẳng sao, người Ty lễ giám thì sợ là chẳng dễ xử lý đâu."
Lục Khởi lại càng luống cuống.
Đột nhiên trên đầu trầm xuống, là Dương Hạ đang sờ đầu cô nàng. Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay lau nước mắt cô nàng, bình tĩnh nói: "Chôn hắn."
"... Chôn, chôn chỗ nào?" Lục Khởi run run hỏi.
"Đừng sợ." Dương Hạ nói: "Một hoạn quan chết trong cũng cũng là chuyện bình thường."
Lục Khởi ngơ ngác nhìn hắn. Giọng Dương Hạ rất bình tĩnh, bình tĩnh tới lạnh lùng. Cô nàng không tự chủ được mà rùng mình sau khi nghe Dương Hạ nói.
Bọn họ đang ở nơi hẻo lánh. Dương Hạ để Lục Khởi đứng chờ, rời đi một lúc, khi trở về đưa khắn cho cô nàng lau máu trên núi giả đi, mình thì kéo cái xác kia đi "chôn".
Xung quanh tối đén như mực, vài ánh đèn le lói từ các cung lại càng khiến đêm dài âm trầm đáng sợ.
Tiểu hoạn quan mới chừng đôi mươi, rất trẻ. Khi Dương Hạ nhấn hắn xuống nước, đột nhiên phát hiện "thi thể" động đậy. Hóa ra người này chưa chết, chắc là chấn thương đầu nên ngất đi.
Hiện giờ ma xui quỷ khiến thế nào lại tỉnh dậy.
Dương Hạ không tỏ vẻ gì, thừa dịp hắn ta chưa tỉnh lại nắm cổ hắn, ấn thật sâu xuống nước. Người trong nước phí công đưa tay quờ quạng, làm bắn bọt nước lạnh lẽo lên. Tiếng nức nở và tiếng nước vang vọng trong đêm tựa tiếng quỷ khóc kêu.
Đột nhiên Dương Hạ giật mình. Hình như có ai đang nhìn hắn. Quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen thăm thẳm.
Đứa bé nấp sau núi giả, nhìn hắn chằm chằm.
Dương Hạ bất động. Hoạn quan trong tay hắn dần dần đuối sức, chẳng bao lâu sau cũng không động đậy nữa. Hắn buông tay, kẻ đõ ngã rầm xuống, chìm vào hò nước.
Dương Hạ nhìn đứa bé kia, rửa tay, lau nước bắn lên mặt rồi mới từ từ bước tới.
***
(1)Bạch diện vô tu chung thân phá bại (mặt trắng không râu về già phá bại)
(2)Theo "Thái giám và cung nữ Trung Quốc nảy sinh tình cảm, họ sẽ phải làm thế nào?" danviet.vn