Editor: Đờ
Dương Hạ nằm trên giường suy nghĩ tới nửa đêm cuối cùng cũng hiểu rõ được. Đây là năm Nguyên Trinh thứ năm.
Năm Nguyên Trinh thứ năm, hắn vẫn chỉ là một người hầu dưới tay một nội quan(1) là thái giám Bỉnh bút(1) Khang Bình. Kể ra thì Khang Bình cũng tính là sư phụ của hắn rồi. Bảy tuổi vào cung, ngoại hình Dương Hạ rất được, lại thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác, mười tuổi hắn đi theo Khang Bình, đến nay đã được năm năm rồi. Tuy Khang Bình là thái giám Bỉnh bút nhưng gã lại không biết chữ, chuyện văn chương chữ nghĩa phải dựa vào hắn mới được.
Khang Bình dùng hắn cũng phòng hắn.
Đời trước, Khang Bình ngại rằng hắn đã biết quá nhiều, muốn giết người diệt khẩu. Nhưng bị Dương Hạ phát hiện chẳng những đi đầu nhập Ty lễ giám, hạ mình bày tỏ sự trung thành với thái giám Chưởng ấn của Ty lễ giám(1) là Lý Thừa Đức để tính mưu hãm hại Khang Bình.
Rượu độc ban cho Khang Bình là do Dương Hạ tự tay đưa.
Chuyện xưa hỗn loạn. Thoắt cái ngươi đã ở nơi pháp trường ồn ào, lưỡi đao khảm vào da thịt cùng những âm thanh chói tai, thoắt cái ngươi lại rơi vào trong tháng năm thắng trầm. Dương Hạ mê mang, cảm giác như người đeo xích sắt đi trên con đường lạnh lẽo, ẩm ướt, trời đất u ám chỉ một mình hắn lê bước.
Như là con đường tới suối vàng dài bất tận.
Dương Hạ tỉnh lại lần nữa là do bị đánh thức. Có một tiểu thái giám đứng bên giường hắn. Dương Hạ hơi khó chịu mà nhắn mày lại. Mùi huân hương ấm áp quẩn quanh, cả căn phòng mờ mịt nhưng xa hoa. Hắn lạnh giọng mắng: "Thứ hỗn hào, ai cho nhà ngươi vào!"
Vửa lên tiếng dường như vẫn là hoạn quan quyền trên cả trăm triệu người.
Tiểu thái giám ngẩn người, chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Hạ bao giờ. Cậu nhỏ giọng nói: "... Dương, Dương công công, Khang công công gọi ngài qua bên đó."
Dương Hạ chợt tỉnh cả người, nhìn chằm chằm tiểu thái giám một lúc, láng máng nhớ lại hình như đây là thuộc hạ của gã đang làm nhiệm vụ.
"Mới bị bóng đè." Dương Hạ nhìn xuống, cười nhạt: "Không làm ngươi sợ chứ?"
Cái túi da của hắn nhìn rất được, đuôi mắt cong lên, hơi có vẻ ngạo mạn nhưng nụ cười lại giảm bớt sự sắc bén, chẳng khác nào vẻ ôn hòa khi xưa.
Tiểu thái giám lắc đầu, mím môi, nói nhỏ: "Ngài chuẩn bị trước, Khang công công vẫn chờ đó."
Dương Hạ nói: "Đi bẩm báo công công, ta tới ngay."
Dương Hạ chờ người lui ra ngoài mới đúng dậy. Mùa đông năm Nguyên Trinh thứ năm thật lạnh lắm, khiến bao nhiêu người chết rét. Hoàng đế ra lệnh giảm bớt chi phí các cung, trong cung không yên, cũng chỉ sang đầu xuân năm sau thái hậu cũng khuất núi.
Nội quan giám sát việc xây dựng lăng mộ cho thái hậu, ấy thế mà Khang Bình dám động tay động chân một khoản lớn. Năm ấy chỉ vì giúp gã che giấu việc này quá đẹp mà bị gã kiêng kỵ.
Dương Hạ nhớ lại, vừa nhấc đầu dậy đã thấy trong gương đồng kia là một gương mặt còn vương nét trẻ con, khóe môi cong lên lại nom hệt như một hoạn quan nhỏ dễ bảo.
Nếu đã sống lại thì cái gì của hắn, hắn sẽ lấy về, còn phải lấy về nhiều hơn so với đời trước.
Dương Hạ khéo chuyện cung đình, như một cây hoa cắm rễ bên bức tường âm u trong cung cấm. Rễ cây thâm nhập vào từng tất đất, sống lại một lần nữa cũng không có gì khác biệt.
Có lẽ nhát chém thấu xương trước khi chết quá ám ảnh, lắm khi hắn bừng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mơ cũng mơ thấy mình cây đổ bầy khỉ tan(2), cẩm y vệ nhảy vào phủ đệ của hắn đương lúc hỗn loạn, hắc ám, những cảnh tượng đó khiến cho Dương Hạ hết hồn.
Dương Hạ bất chợt nghĩ đến tân đế.
Y không phải con của hoàng đế mà là em trai của hoàng đế, là con trai thứ mười ba của tiên đế. Mẹ y là Trân phi, Dương Hạ đã từng gặp bà, trong cung muôn hồng nghìn tía tồn tại vẻ đẹp tươi tắn đến vậy.
Trân phi xuất thân từ Tạ gia, là đứa con gái được Tạ gia cưng chiều, tính cách mạnh mẽ, vào cung cũng được sủng ái một thời gian nhưng vì quá mức ghen tuông khiến tiên đế chán, sau lại làm những việc quái đản, đầu độc hậu, phi bị giam ở Tĩnh Tâm uyển, về sau không còn xuất hiện.
Tạ gia chỉ bo bo giữ mình, khoanh tay đứng nhìn.
Đến khi thân thể hoàng đế ngày càng sa sút, hắn đấu với bè phái Tiết Thích tới ngươi chết ra sống, Tạ gia đột nhiên trợ giúp tên hoàng tử vô danh kia xuất hiện trước mặt bao người.
Dương Hạ nhớ lại, hoàng tử kia tên là gì nhỉ?
Tĩnh Tâm uyển nằm ở nơi yên tĩnh trong cung. Dương Hạ ngẩng đầu lên, bất chợt phát hiện hắn đã đi tới lãnh cung từ lúc nào.
Trời tháng chạp rét đậm, gió rét thổi mạnh, cây lá khẳng khiu, trụi lụi khiến lãnh cung lại càng lạnh lẽo. Tĩnh Tâm uyển chỉ còn cách vài bước, trước cửa đứng vài tên thị vệ, nom phờ phạc lại lười nhác.
Dương Hạ dừng bước, đứng một lát nghĩ xem mình tới đây làm gì. Đột nhiên mất hứng, quay đầu định đi thì nghe thấy tiếng động, ngẩng lên thì gặp một đôi con ngươi đen láy.
Trên bờ tường có đứa trẻ con gầy tong teo, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, mấy ngón tay thò ra khỏi ống tay áo cũ rích, sờn rách, lạnh đến đỏ bừng.
Trái tim Dương Hạ nhảy lên, nhớ ra tên của y rồi.
Quý Nghiêu.
Đời trước, thuộc hạ của hắn báo cáo rằng trong lãnh cũng mọc đâu ra đứa con thứ mười ba của tiên đế, là long tử do Trân phi hạ sinh, dòng máu hoàng tộc thất lạc nhiều năm, hoàng đế muốn bù đắp cho em trai nhỏ, định phong y làm Vương gia.
Hắn không để ý, tính tình hoàng đế hồn hậu, mấy năm gần đây bệnh tật lại càng coi trọng tình cảm gia đình.
Dương Hạ tiện miệng hỏi, tên gì đấy?
Thuộc hạ ghé sát vào, thì thầm, Quý Nghiêu.
Ai cũng chẳng thể ngờ rằng, cuối cùng Quý Nghiêu lại ngồi trên long ỷ, hạ lệnh, thu nhà của hắn, đòi mạng của hắn.
Dương Hạ đối tiện với đứa trẻ, từ từ nở nụ cười. Đứa trẻ mở mắt thật lớn, co rúm người lại, luống cuống, lại sợ hãi.
Dương Hạ nói: "Lạnh không?"
Giọng hắn thanh, nhả chữ lại chậm, dịu dàng như ngọc.
Đứa bé gật đầu, lại lắc đầu, hai tay nắm chặt, chặt tới đỏ hồng mấy đầu ngón tay.
Dương Hạ tháo túi sưởi tay(3) ra, bên trong lót lông mềm mại, ấm áp đưa cho nó: "Cho ngươi này."
Đứa trẻ không cầm, nhìn chằm chằm hắn.
Dương Hạ đương tuổi lớn, vào cung tịnh thân sớm, vóc người không cao chỉ có thể kiễng chân: "Đừng trèo tường, cẩn thận ngã đấy."
Đứa trẻ chậm chạp cầm lấy cái túi sưởi tay kia. Dương Hạ buông tay ra, cười với nó. Dương Hạ hôm nay mặc một bộ đồng phục nội thị màu thẫm làm nổi bật làn da trắng trẻo, đôi môi đỏ thắm, mặt mày đầy vẻ khéo léo, nhanh nhẹn của thiếu niên. Hắn phất tay: "Ta đi đây."
Đứa bé không nói gì. Nó nhảy xuống bờ tường, túi sưởi tay mềm mại, ấm áp đến bỏng cả tay.
***
Cho công lên sàn nứa.
***
(1) Hoạn quan hay còn gọi là hoạn giả, trung quan, nội quan, quan thị, thái giám
Chưởng ấn Thái giám, thái giám thủ lĩnh của Ty Lễ giám có quyền "phê hồng". Sở dĩ gọi là "phê hồng" vì nội các đại học sĩ được quyền thay hoàng đế đưa ra ý kiến phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ. Sau đó, hoàng đế căn cứ vào ý kiến của nội các đại học sĩ rồi dùng bút son đưa ra quyết định cuối cùng nên gọi là "phê hồng". Với quyền hành này, uy quyền của thái giám ngày càng lớn.
Thái giám Bỉnh bút của triều Minh cũng có quyền hành cực lớn, bọn họ chính là người thay cho hoàng đế viết tấu sớ. Đại thần có tấu chương lên nêu kiến nghị hay thông báo tình hình, trước tiên do nội các thay hoàng đế nêu ý kiến, sau đó do thái giám Bỉnh bút dựa trên ý của Hoàng đế mà tiến hành phê duyệt. Tuy nhiên, việc phê duyệt này có phải là do ý của hoàng đế hay do ý của thái giám thì chẳng ai biết. Vì thế đến cuối triều Minh, nhiều người bị oan uổng dưới tay của tập đoàn thái giám này.
Chưởng ấn thái giám (chỉ có duy nhất một người) nhưng có đến mấy thái giám giữ chức Bỉnh bút thái giám.
(2) Cây đổ bầy khỉ tan (树倒猕猴散) ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết
(3) 手笼