Chương 16:  Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu trao đổi.

Vương Lệnh Nghi mặt thoáng cái hồng thấu, liên tục khoát tay nói: "Ta không phải cố ý! Thật không phải cố ý a!"

Thật ra rất giống loại người giấu đầu hở đuôi.

Tạ Bảo Lâm trên mặt thần sắc không thay đổi, hời hợt đáp lại một tiếng "Ân", sau đó lại lấy một quả mơ từ trong túi gấm đặt trong lòng bàn tay. Quả mơ lúc lấy ra vì đặt có chút vội nên vị trí hơi lệch một chút, Tạ Bảo Lâm liền điều chỉnh một chút, so với lúc nãy giống y như đúc.

Vương Lệnh Nghi lần này cũng không dám làm gì quá phận, thành thành thật thật đưa tay cầm lấy.

Tạ Bảo Lâm nói nhỏ một câu gì đó, Vương Lệnh Nghi không nghe rõ cũng không để ý.

Nhưng nếu như Vương Lệnh Nghi cẩn thận lắng nghe, nàng sẽ nghe được một câu ngắn gọn nhưng vô cùng hữu lực:

"Lớn mật một chút ngươi sẽ chết sao."

***

Tết Trung thu càng ngày càng tới gần, trong cung mọi người cũng bắt đầu trở nên bận rộn, bất quá vẫn chưa rơi vào tình trạng bận đến nổi chân không thể chạm đất. Thượng Nghi cục, Thượng Thực cục cùng sáu cục khác liên tiếp phái người đến hỏi ý Vương Lệnh Nghi. Vương Lệnh Nghi đối với những việc này vốn cũng không tinh thông, hôm nay càng không có phương pháp giải quyết, quả thật đầu nàng như muốn nổ tung rồi, chỉ có thể tranh thủ vụиɠ ŧяộʍ cầu cứu Tạ Bảo Lâm.

Tạ Bảo Lâm đã rất lâu không được rảnh rỗi như vậy, hôm nay Vương Lệnh Nghi bày ra bộ dạng tiểu hài tử đến đây học hỏi nàng, nàng cũng không vội vã trả lời, chỉ thong dong ngồi ngay ngắn ở trước bàn vuông, mở ra một quyển sách cốt yếu chỉ để luyện tập đôi mắt.

"Ta từ lúc nãy cho đến bây giờ nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ "ừ" một tiếng, ngươi còn có lương tâm không?" Vương Lệnh Nghi sau khi thao thao bất tuyệt về vấn đề của mình, kiên nhẫn rất nhanh đã bị tiêu hao hết, nàng ủy khuất nói.

Tạ Bảo Lâm giương mắt nhìn nàng sốt ruột đến mức gần như phát hỏa, nhẹ nhàng cười nói: "Ừ."

"..."

Vương Lệnh Nghi lúng túng không phản bác được, thầm nghĩ: Tạ Bảo Lâm ngươi thật sự là một người rất không thích hợp để cùng vui đùa ngươi có biết không? Lại là bộ dạng Hoàng hậu nương nương đoan trang cao quý trước kia a! Ngươi có biết ngươi ở trong cái bộ dạng này ta thật sự rất muốn véo ngươi hay không!

Nhìn thấy Tạ Bảo Lâm vốn không có ý tứ trả lời tiếp, Vương Lệnh Nghi liền vung ống tay áo lên vỗ ba phát vào quyển sách trước mặt Tạ Bảo Lâm, lực độ không lớn, bất quá lại có thể làm cho Tạ Bảo Lâm chuyên tâm nghe nàng nói chuyện: "Ngoài chuyện gia yến ra còn có chuyện săn bắn lớn như vậy, nếu như có gì sai sót gì, làm xảy ra chuyện không may, ngươi cảm thấy ta có mấy cái đầu có thể bồi thường a?"

"Đó là đầu của ta." Tạ Bảo Lâm nói.

Vương Lệnh Nghi ấm ức không thôi, nói: "Ngươi quả thật không giúp ta?"

Tạ Bảo Lâm giờ phút này hơi hơi híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Giúp ngươi, ta được lợi ích gì?"

Vương Lệnh Nghi lỗ tai khẽ động đậy, nàng không tin được mà tròn mắt nhìn Tạ Bảo Lâm, kinh ngạc nói: "Tạ Bảo Lâm, bổn cung đánh giá ngươi sai rồi. Trước kia chỉ xem ngươi là tiên nữ không ăn phải khói lửa nhân gian, chỉ am hiểu sách vở, tinh thông thơ từ ca phú, không hiểu củi gạo dầu muối. Chưa từng nghĩ hôm nay tiên nữ lại rơi xuống phàm trần, không biết đã đi chỗ nào lại dính một thân mùi vị của tiền như vậy."

"Ngươi ngụy biện cũng thật giỏi nha." Tạ Bảo Lâm khinh bỉ nhìn nàng, "Giúp ngươi chính là tiên nữ, không giúp ngươi ngay cả tiên nữ cũng liền rơi xuống trần gian rồi. Cũng đúng, hôm nay ta đã là Vương Quý phi, không phải từ thiên đình rơi xuống trần gian thì là gì?"

Vương Lệnh Nghi lại bị Tạ Bảo Lâm làm tổn thương, nhưng lần này nàng mày dạn mặt dày cũng không thèm để ý đến, không ngớt lời nhận sai nói: "Tiên nữ đại nhân, ngươi nói gì cũng đều đúng, cầu tiên nữ bày cho ta cách giải quyết a."

Tạ Bảo Lâm đưa tay cầm lấy tay Vương Lệnh Nghi kéo về phía trước, ánh mắt lại tiếp tục nhìn xuống, miệng nói: "Thứ nhất, nếu ngươi không muốn quản vậy thì liền theo cựu lệ(*) mà làm, chuyện này ta nhất thời cũng không thể nói hết cho ngươi hiểu được. Thứ hai, tìm người cùng nhau giải quyết."

(*) Luật lệ cũ.

"Ngươi không cần lo lắng, ta đem quyền lực của ngươi đều phân ra là được a." Vương Lệnh Nghi cười giỡn nói.

Ai ngờ động tác lật giấy trên tay Tạ Bảo Lâm bất ngờ dừng lại, giương mắt, đôi mắt chói sáng nói: "Vậy liền phân đi a."

Tạ Bảo Lâm nói như vậy, Vương Lệnh Nghi cũng không dám thật sự làm như vậy. Nàng chỉ có thể đặt hoàn toàn tâm tư của mình vào đó, tất cả mọi chuyện đều cẩn thận, mỗi ngày đều phải cẩn thận, toàn bộ thân thể đều như dính trên mặt ghế trong chính điện Phượng Nghi cung, một lát cũng không dám rời khỏi.

"Nương nương, cựu lệ cũng tốt. Chẳng qua là..." Thượng Thực cục vẻ mặt lộ ra vẻ khó khăn.

Vương Lệnh Nghi nói: "A? Chẳng qua là chuyện gì?"

"Chẳng qua là Hoàng thượng năm trước đã có ý định giảm bớt chi tiêu..."

Năm trước còn có chuyện này sao? Lúc ấy nàng hình như chỉ vừa mới tiến cung có hai tháng, vẫn chưa quen với cuộc sống ở nơi này, không chú ý đến những chuyện này cũng là khó tránh khỏi. Mà bỏ qua một bên không đề cập tới vấn đề này, vấn đề là Tạ Bảo Lâm cũng không biết đến chuyện này sao?

Dong Tây tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng Vương Lệnh Nghi, cúi đầu đè ép thanh âm nói: "Hoàng thượng cũng chưa từng nói với người, ngài chỉ cùng Thái hậu bàn bạc một chút, về sau mới truyền chút tin tức ra bên ngoài a."

Hoàng đế này cũng thật quá đáng, có chuyện gì cũng nên nói ra sớm một chút. Việc giảm bớt chi tiêu này sao không để sau khi yến hội kết thúc mới nghĩ đến?

Bất quá chuyện này, Tạ Bảo Lâm cũng biết đã được truyền ra bên ngoài sao? Khó trách Tạ Bảo Lâm lại muốn nàng mang quyền lực phân ra. Vương Lệnh Nghi trong lòng bỗng nhiên nhen nhóm lên một đám lửa nhỏ.

Tuy có tâm cho Tạ Bảo Lâm chính danh, nhưng lý trí cuối cùng chiếm thế thượng phong, không có đạo lý nào nói vì cho Tạ Bảo Lâm thanh danh mà nàng phải mạo hiểm a. Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút kiến nghị của Tạ Bảo Lâm, cân nhắc nói: "Nếu đã như vậy, danh sách những món ăn kia cũng không vội, tóm lại đây cũng là gia yến, vẫn nên bàn bạc lại một chút rồi mới quyết định."

Không đơn thuần là Thượng Thực cục, tất cả cục còn lại,  một khi đã dính đến chi tiêu, toàn bộ đều muốn tạm thời suy nghĩ lại.

***

Vì thế, Vương Lệnh Nghi thoáng chốc liền phái người mời tứ phi đến.

Ba vị phi tử kia đều ngồi hết sức ngay ngắn, phong thái cũng rất tốt, chỉ có Tạ Bảo Lâm miễn cưỡng ngồi ở phía dưới, đôi mắt cũng hầu như sắp khép lại.

"Vương muội muội, tẩm điện của bổn cung có cái tháp mỹ nhân(*), không bằng Vương muội muội đi nghỉ ngơi một chút?" Vương Lệnh Nghi cảm thấy mình học hỏi giọng nói của Tạ Bảo Lâm cũng ngày càng giống rồi.

(*) cái ghế dài thường dùng để ngồi nghỉ ngơi, trong phim cung đấu rất hay nhìn thấy.

Sau khi tráo đổi linh hồn với nhau, Vương Lệnh Nghi không khỏi cảm thán, bộ dạng hiện tại này của Vương Quý phi vĩnh viễn sẽ không bao giờ liên quan đến mình nha... Thật sự quá thiếu nghiêm chỉnh, khó trách Tạ Bảo Lâm trước kia cho dù không có việc gì cũng phải soi mói nàng cho bằng được, giờ nghĩ lại cũng không phải là không có đạo lý a. Đừng nói Tạ Bảo Lâm, Vương Lệnh Nghi hiện tại cũng nhịn không được muốn châm chọc đôi ba câu.

Tạ Bảo Lâm khóe miệng nhẹ cong lên rất khó nhận ra, mắt thấy Vương Lệnh Nghi đã đã học được tinh túy, vì vậy cười nói: "Muội muội tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi, đa tạ tỷ tỷ lo lắng."

Cuối cùng mấy chữ cuối thanh âm còn cố ý kéo dài một chút, vừa ngọt ngào vừa khiến người ta chán ghét.

Vương Lệnh Nghi lặng yên trong lòng mắng mình trước kia vài câu, liền công bằng nói: "Bổn cung hôm nay mời bốn vị muội muội đến đây, là muốn mời các muội muội cùng nhau bàn bạc một số việc trong buổi gia yến sắp tới."

Lời nói còn chưa nói xong, Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt chen ngang nói: "Nhưng mà muội muội cái gì cũng đều không hiểu a."

Vương Lệnh Nghi đôi mắt như chứa dao găm liền hướng nàng bay qua: Không giúp đỡ ta nói chuyện cũng thôi đi, lại còn cố ý phá ta?

Tạ Bảo Lâm đôi mắt đẹp lưu chuyển, ý là: Đây vốn là đức tính trước kia của ngươi nha.

Vương Lệnh Nghi ảo não đưa tay tự ôm lấy cái trán của mình.

Tạ Bảo Lâm dùng một nụ cười ý vị thâm trường kết thúc màn trao đổi ánh mắt giữa hai người: Đạo trời sáng tỏ báo ứng xác đáng, Vương Lệnh Nghi, ngươi cũng có ngày hôm nay.

Còn lại tam phi sáu mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng không chịu mở miệng cắt ngang. Hoàng hậu nương nương bây giờ là đang cùng Vương Quý phi nương nương... nhìn lén nhau sao?

"Bọn muội muội chắc hẳn đều biết rõ quốc khố mấy năm gần đây đang rất căng thẳng, lại thêm mấy quận Đông Nam gặp nạn úng nghiêm trọng, chúng ta lại phải chi, cấp phát tiền cứu trợ, tình hình bây giờ của quốc khố không cần nghĩ cũng biết. Triều đình có khó khăn, hậu cung tự nhiên cũng phải lo sắp xếp giải quyết vấn đề." Vương Lệnh Nghi dựa theo bộ dạng cử chỉ của Tạ Bảo Lâm trước kia điềm tĩnh nhắc nhở, "Bởi vậy, trong buổi gia yến lần này, bổn cung đã suy nghĩ, hết thảy mọi thứ chỉ cần vừa đủ, không cần quá phô trương. Dù sao cũng là gia yến, vậy càng nên chú trọng vào "gia", mà không phải là "yến"."

"Toàn bộ đều do tỷ tỷ làm chủ."

Thanh âm yếu ớt phía dưới làm cho Vương Lệnh Nghi thật muốn đấm một quyền lên bàn. Điều này càng làm cho Vương Lệnh Nghi nhìn Hoàng đế ngày càng không vừa mắt rồi a. Toàn bộ chuyện trong hậu cung, việc Hoàng đế làm đúng nhất đại khái chính là cho Tạ Bảo Lâm làm Hoàng hậu đi?

Vương Lệnh Nghi thu hồi suy nghĩ, đoan trang mỉm cười: "Tự nhiên là cùng nhau làm chủ, tất cả cùng nhau làm chủ, cũng thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau a."

Tam phi đang muốn mở miệng nói điều gì đó, Vương Lệnh Nghi lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Thái hậu nương nương nghe nói việc này, biết bọn muội muội đều muốn một mình đảm đương một phần trách nhiệm, thật sự tỏ ra rất vui mừng."

Tam phi trong lòng kích động thật sự rất muốn lao đến đánh Tạ Hoàng hậu, trước đây Hoàng đế không đề cập tới, Hoàng hậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phân quyền cho các nàng? Hôm nay lại sợ có sai lầm rồi? Tạ Hoàng hậu thanh thanh bạch bạch lừa các nàng nhảy xuống hố, các nàng không muốn nhảy cũng phải nhảy. Vẫn không thể không làm cho thật tốt, điều đó khó khăn đến cỡ nào!

Một vị Hoàng hậu cùng bốn vị phi tần cùng nhau nói một hồi lâu, đợi đến khi mọi chuyện cũng gần như đâu vào đó rồi, tứ phi liền thức thời ngồi dậy cáo từ.

Vương Lệnh Nghi không có ý định ngăn cản, cũng không tỏ ra khách khí. Dù sao Tạ Bảo Lâm trước đây chính là như vậy, không có gì kì lạ.

Chẳng qua là thời điểm Tạ Bảo Lâm đi ra bên ngoài, tuy nàng là người rời đi cuối cùng, nhưng động tác rất vội vàng nửa điểm cũng không muốn dây dưa dài dòng ở nơi này, điều này không hiểu sao lại làm cho Vương Lệnh Nghi trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Vội vã rời đi như vậy làm cái gì a? Phía sau có hổ đuổi theo sao? Chẳng lẽ nàng còn có thể ăn thịt nàng?

Càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu, Vương Lệnh Nghi cũng bất chấp không thèm để ý đến món bánh ngọt vừa được mang lên trên bàn ăn, hai mắt nhìn chằm chằm dáng lưng uyển chuyển của Tạ Bảo Lâm, muốn nhìn một chút nàng đến cùng lúc nào mới chịu quay đầu nhìn lại.

Một bước, hai bước, ba bước... Đến bước thứ bảy cũng đã bước rồi cũng không có dấu hiệu quay đầu lại. Vương Lệnh Nghi thân thể không khỏi nghiêng về phía trước.

Tạ Bảo Lâm cước bộ từng bước đều đặn, ưu nhã bước ra cánh cửa ở chính sảnh, nàng đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Ngoài cửa ánh nắng mặt trời cực chói mắt, càng làm nổi bật thân thể như châu như ngọc của nàng, ánh mắt dưới hàng lông mi cong vút sáng long lanh. Thời gian tựa hồ càng trôi càng chậm, giống như muốn làm cho bức mỹ nhân đồ này dừng bước lại.

Nàng dùng cặp mắt phượng xinh đẹp kia cực nhanh nhìn về phía Vương Lệnh Nghi một lần, rồi sau đó khoé môi khẽ động, xoay người chậm rãi rời đi.

Vương Lệnh Nghi nghe thấy ở chính sảnh Thục phi giọng nói mềm mại hỏi Tạ Bảo Lâm: "Ngươi học thơ như thế nào rồi?"

"So với trước đây, khả năng có tốt hơn một chút." Tạ Bảo Lâm miễn cưỡng trả lời.

Thanh âm này dần dần từng bước đi đến.

Nghe vậy, trên mặt Vương Lệnh Nghi liền bộc lộ nét e lệ, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều.

Vừa rồi Tạ Bảo Lâm ngoái đầu nhìn nàng, cái nhìn kia dường như làm cho Vương Lệnh Nghi uống phải một viên thuốc an thần, làm cho nội tâm nàng vốn đang không thoải mái bỗng nhiên trở nên bình tĩnh trở lại. Tạ Bảo Lâm bờ môi mấp máy, lời nàng nói hẳn là hai từ "Không sai."

Nhưng phía sau đó còn có mấy chữ, nhưng Vương Lệnh Nghi lại nhìn không hiểu khẩu hình của nàng, đang suy nghĩ đợi lúc gặp lại Tạ Bảo Lâm, hỏi một chút không muộn.

***

Minh Đức lần trước cùng Tạ Bảo Lâm nói một chút chuyện, cho đến bây giờ vẫn còn để lại một tiếng vọng trong đầu Tạ Bảo Lâm.

Phản ứng đầu tiên của nàng ngay lúc đó chính là: Minh Đức đã phát giác ra chuyện gì rồi. Mà càng về sau, Minh Đức không biết lúc trong kinh đã ở chỗ nào gặp được mấy tên Hỗn Thế Ma Vương, ba ngày hai bữa không gặp, lúc gặp lại vẫn như cũ cười đùa trêu chọc Tạ Bảo Lâm, nói quan hệ của nàng cùng Hoàng hậu không giống với tin đồn nghe được trong cung, thật sự rất tốt đẹp, không có gì bất thường.

Lời nói này so ra có phần ngả ngớn, so với biểu hiện của Minh Đức trước đây có thể nói là một trời một vực, nhưng xem ra đó cũng là do Minh Đức nói khi say rượu, Tạ Bảo Lâm cũng chỉ có thể cùng Vương Lệnh Nghi hợp tác, liền đem những chi tiết không rõ hướng Vương Lệnh Nghi giải thích từng chút một.  

Hết chương 16.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play