Chương 15: Tạ Hoàng hậu phát kẹo cho Vương Quý phi.

Hỏi ra một người tựa hồ không hề tồn tại, kết quả liền rõ ràng: Quả thật có người cố ý thả tin tức kia đến đây. Tại sao lại truyền tin tức như vậy trong hậu cung? Cái này ít nhất nói rõ rằng, người truyền tin tức cùng người trong cung có quan hệ.

Viên Uyển nghi bất quá chỉ là muốn lấy lòng Vương Lệnh Nghi, rõ ràng nàng đang bị lợi dụng. Không phải nàng, cũng sẽ có người khác nói cho Vương Lệnh Nghi biết.

Đây cũng chính là gián tiếp khẳng định chuyện của Vương Lệnh Nghi cùng Tạ Bảo Lâm, rất có thể bị người khác phát hiện rồi. Mà mặc kệ là có người cố ý hay không cố ý, sự việc liên quan đến lão đạo này nhất định phải điều tra cho rõ.

Những thứ này Tạ Bảo Lâm đều không nói cho Vương Lệnh Nghi biết.

Tạ Bảo Lâm lúc suy nghĩ chuyện gì luôn thích đi đến chỗ không có người. Nàng trước kia rất thích đi đến thư phòng của mình, hôm nay bởi vì cung Hoa Dương không có thư phòng, cũng chỉ có thể một mình đến bờ hồ bên cạnh ngự hoa viên đi dạo một chút.

Hợp Khương xa xa đi theo phía sau.

Đúng là vào ban đêm ngôi sao sáng lấp lánh đầy trời không biết bao nhiêu mà đếm, trăng sáng soi rọi xuống mặt hồ thập phần xinh đẹp. Phía dưới bầu trời mênh mông, ngọn đèn dầu lặng lẽ cháy, mọi âm thanh đều trở nên thật cô tịch. Bên hồ gió lạnh phơ phất, trong bụi cỏ con dế mèn kêu vang. Tạ Bảo Lâm đi qua một đoạn đường, váy áo duỗi ra trên cỏ bị bọt nước làm ướt. Nàng cúi đầu nhấc làn váy lên, lại đi tới ngôi đình chính giữa hồ nước.

Cột đèn bên hồ toả ra ánh hào quang chiếu lên hồ nước, ánh sáng nhẹ nhàng sóng sánh. Ban đêm càng yên tĩnh, âm thanh nước chảy bên tai càng rõ ràng không dứt.

Tạ Bảo Lâm ngồi vào ghế đá nằm trong đình nghỉ mát.

Ghế đá thấm lạnh, Tạ Bảo Lâm ngẫm lại, vẫn là nên đứng lên, mặt hướng đến chỗ khác xa mặt hồ hơn, mày khẽ nhíu lại tựa như đang cân nhắc.

Sau lưng lại truyền đến một hồi tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Tạ Bảo Lâm không quay đầu lại nói: "Hợp Khương, không phải bổn cung đã nói muốn một mình sao?"

Tiếng bước chân vẫn chưa ngừng lại.

Tạ Bảo Lâm trong lòng biết có gì đó không đúng, vội vàng quay người lại. Người đang bước tới liền từ trong bóng đêm dần dần hiện ra, đường nét trên gương mặt trời sinh đại khí. Người vừa tới kia chậm rãi đứng lại, hướng nàng gật đầu mỉm cười.

"Minh Đức Công chúa." Tạ Bảo Lâm nói, giống như vô ý mà nhìn về phía bên kia hồ.

Minh Đức hiểu ý cười nói: "Tỳ nữ của Vương Quý phi vừa rồi ngăn cản ta không cho ta tiến đến đây, thoạt nhìn nàng rất lo lắng."

"Công chúa tới đây là cần làm chuyện gì?" Tạ Bảo Lâm cũng không muốn cùng Minh Đức vòng vo.

Minh Đức nói: "Nếu như ta nói ta muốn đến đây giải sầu, trông thấy Quý phi một mình ở nơi này liền muốn đến chào hỏi, Quý phi có tin không?"

Tạ Bảo Lâm trực giác không tin, bất quá Minh Đức xưa nay đã quen làm theo ý mình, việc nàng đến đây cũng không có gì là đi quá giới hạn.

"Lúc này, ta cho rằng Công chúa sẽ bầu bạn bên cạnh Thái hậu." Tạ Bảo Lâm bộ dạng tự nhiên ngồi xuống, cảm nhận được cảm giác lành lạnh trên ghế đá cũng thản nhiên không đứng dậy.

Minh Đức cũng thảnh thơi ngồi xuống, cùng Tạ Bảo Lâm mặt đối mặt, nói: "Mẫu hậu mấy ngày gần đây chẳng biết tại sao thân thể luôn cảm thấy mệt mỏi, đã sớm đi nghỉ ngơi rồi." Lời nói xoay chuyển, Minh Đức rỗi rãnh tìm đề tài nói chuyện: "Nghe nói Vương Quý phi gần đây đang cùng Hoàng hậu nương nương học thơ, học được như thế nào a?"

Tạ Bảo Lâm hồi tưởng đến bộ dạng vò đầu bứt tai của Vương Lệnh Nghi, chỉ viết có mỗi một bài thơ mà bờ vai của nàng lại rũ xuống như vậy. Xế chiều hôm nay Vương Lệnh Nghi gào khóc thảm thiết ồn ào một hồi mới chịu thôi.

"Đừng nói nữa." Tạ Bảo Lâm trên mặt bất đắc dĩ thật sự, "Minh Đức Công chúa biết rõ trình độ của ta như thế nào còn hỏi như vậy. Nghe Hoàng hậu nương nương nói, Công chúa cũng muốn theo học nàng?"

Minh Đức nghe vậy, thẳng thắn lắc đầu: "Đó là mẫu hậu thuận miệng nói thôi a, ta cũng không có hứng thú, cũng là ba ngày đánh cá hai ngày nằm ườn mà thôi. Bây giờ ta lại đột nhiên nghĩ đến lúc đi săn bắn vào đêm Trung thu, chỉ mong sao có thể bắn trúng nhiều con mồi một chút. Ta thật ra nhớ rất rõ, Hoàng hậu nương nương có công phu cưỡi ngựa rất tốt, đến lúc đó thật muốn cùng nàng luận bàn, phân cao thấp một chút."

Tạ Bảo Lâm ánh mắt bỗng nhiên chấn động.

Nàng xác thực biết cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa cũng xem như không tệ. Mà Vương Lệnh Nghi thì sao? Nàng đụng cũng không dám đụng chứ đừng nói gì đến bước lên lưng ngựa mà cưỡi nó. Lúc trước đã thử nói với nàng chuyện cưỡi ngựa, Vương Lệnh Nghi mặt đen như than, tâm như tro tàn, như đã từng bị ngựa giẫm qua đầu vậy.

"Dù sao nàng cũng là Nhất quốc chi mẫu, như vậy không ổn." Tạ Bảo Lâm mắt phượng híp lại, mỉm cười nói.

Minh Đức cười nói: "Có gì không ổn? Tổ tiên Đại Sở chẳng phải luôn ở trên lưng ngựa sao, chẳng lẽ đến lúc này thời thế thay đổi liền muốn quên rồi?"

Lời này nghe qua cũng thật sắc bén.

Kì thật theo Tạ Bảo Lâm, Minh Đức so với trước kia cũng không có khác biệt gì lớn lắm, vừa ác lại vừa thiện, cuối cùng cũng không phải chim sẻ để cho người khác ức hiếp.

Minh Đức giờ phút này ánh mắt rạng rỡ, chẳng qua chỉ là mỉm cười rất nhẹ nhàng, không hiểu sao lại làm cho Tạ Bảo Lâm cảm thấy Minh Đức phảng phất có chút gấp gáp. Minh Đức, một ngưòi điềm đạm như vậy, sẽ vội cái gì chứ?

"Công chúa điện hạ không nên như vậy." Tạ Bảo Lâm cũng không nói gì nhiều. Nàng biết rằng vô luận mình có nói như thế nào Minh Đức cũng nhất định sẽ không thừa nhận.

"Quý phi nương nương, ngươi một lần lại một lần ngăn cản Hoàng hậu nương nương tỉ thí với ta, nguyên nhân là vì sao?" Minh Đức vẫn mỉm cười như cũ, "Ta nghe nói, quan hệ của Quý phi nương nương cùng Hoàng hậu thật ra cũng không mấy tốt đẹp."

"Ta cũng chưa từng nghe nói Công chúa thích để ý chuyện của người khác như vậy." Tạ Bảo Lâm thanh âm bình tĩnh như nước, không nóng không lạnh nói.

Minh Đức khiêu mi: "Như thế, liền là lỗi của ta rồi."

Tạ Bảo Lâm từ chối cho ý kiến, ý tứ tất nhiên là âm thầm đồng ý Minh Đức sai.

Đã nói đến nước này, Tạ Bảo Lâm cùng Minh Đức cho dù tiếp tục tán gẫu cũng không còn chuyện gì khác để nói với nhau, bởi vì cũng không thể tiếp tục suy nghĩ về chuyện của lão đạo kia nàng liền muốn chào từ giã.

Minh Đức cũng không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy.

Hai người cùng nhau bước ra ngự hoa viên, Tạ Bảo Lâm mới nói: "Công chúa, ta rời khỏi trước."

Minh Đức mỉm cười gật đầu.

Hai người tự mình lập tức đi về hai hướng ngược nhau, đường ai nấy đi cũng không quay đầu nhìn lại.

Tạ Bảo Lâm hỏi Hợp Khương: "Minh Đức Công chúa nói với ngươi như thế nào ngươi lại để cho nàng đến đây?"

Hợp Khương có chút đuối lý, tựa hồ sợ Tạ Bảo Lâm sẽ tức giận, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nàng là Công chúa a."

Tạ Bảo Lâm cảm thấy rất buồn cười, nàng cố gắng kiềm chế để cho sắc mặt lạnh xuống nói: "Bây giờ cho dù Thiên Vương lão tử có đến, ngươi cũng phải ngăn cản cho bổn cung."

Chỉ có điều, Thiên Vương lão tử cũng không tới, mà người đến đây lại là Dong Tây.

Hợp Khương trên mặt lập tức cười thành một đóa hoa, tiến lên phía trước nói:"Dong Tây tỷ tỷ, đã lâu không gặp."

Dong Tây không nghĩ sẽ trả lời nàng, kì thật các nàng không gặp nhau cũng chỉ mới ba bốn ngày mà thôi a.

"Hoàng hậu nương nương thân thể đã tốt rồi?" Hợp Khương hỏi.

Nói xong, vành mắt Dong Tây liền đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Nương nương cảm thấy trong người không được thoải mái, nói Quý phi nương nương hình như có một đơn thuốc, muốn mời Quý phi nương nương đến Phượng Nghi cung một chuyến."

Việc này nói ra cũng thật lạ, thân thể cảm thấy không khỏe thì dĩ nhiên phải mời thái y, mời Quý phi để làm gì? Hợp Khương nghi hoặc, nhưng cũng thành thật đi vào bên trong  truyền lời.

Nàng rời đi không bao lâu, Tạ Bảo Lâm sắc mặt cũng không thay đổi liền từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm một cái cái túi gấm, mang theo Hợp Khương cùng Dong Tây đến cung Phượng Nghi.

Vương Lệnh Nghi nằm ở trên giường, từng đợt mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hơi thở của nàng không biết giữ quy tắc, thở rất vội vàng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, một câu cũng không thể nói, kết quả nghe bên ngoài tẩm điện có người hô lên "Bái kiến Quý phi nương nương", biết Tạ Bảo Lâm đã đến rồi, nàng liền mở mắt nhìn ra cửa.

Thẳng đến khi phía sau bức rèm che hiện lên một thân ảnh yểu điệu đang chậm rãi vén rèm đi tới, Vương Lệnh Nghi mới nheo mắt lại, hữu khí vô lực phân phó nói: "Các ngươi đều đi xuống đi."

Người vừa mới đến, Vương Lệnh Nghi liền ở trên giường vặn vẹo thân thể, rầm rì nói: "Ngươi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì a... Ta cho dù có chín cái mạng cũng bị ngươi gϊếŧ chết."

Vương Lệnh Nghi nghiêm trọng hoài nghi, sau này có khi nào mình đối với quỳ thủy sinh ra bóng ma trong lòng hay không a?

Tạ Bảo Lâm nhìn Vương Lệnh Nghi đau đến nổi môi cũng trở nên trắng bệch, lại còn cố cưỡng ép bản thân bày ra bộ dạng nói đùa với nàng, chẳng biết tại sao sự cố chấp lúc trước cũng có chút buông lỏng rồi.

Nàng ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn Vương Lệnh Nghi, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi cố gắng điều trị tốt thân thể a."

"Ngươi thay đổi chủ ý rồi?" Vương Lệnh Nghi có chút kinh ngạc, dù sao lúc ấy Tạ Bảo Lâm phản đối kịch liệt như thế nào, nàng vẫn ghi khắc trong lòng a.

Tạ Bảo Lâm nói: "Tùy ngươi nghĩ như thế nào."

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ Tạ Hoàng hậu không đụng tường không quay đầu lại này cuối cùng cũng biết cảm thông cho nàng, tự nhiên nội tâm cảm thấy thập phần vui vẻ, lúc này nàng kích động đưa tay cầm chặt tay Tạ Bảo Lâm, chỉ cảm giác tay mình lạnh lẽo hệt như vừa bước vào hầm băng, mà tay Tạ Bảo Lâm lại ấm áp như mùa xuân về.

"Ngươi nói sớm hơn một chút thì tốt rồi." Vương Lệnh Nghi thở dài, "Chỉ đáng thương cho ta nha..."

Tạ Bảo Lâm không thể để Vương Lệnh Nghi dùng bộ dạng yếu ớt cùng thanh âm ngọt ngào này nói chuyện với mình, rút tay về, liếc nàng một cái, nói: "Ta không nói ngươi sẽ không làm sao?"

Vương Lệnh Nghi đôi mắt xinh đẹp như tơ nói: "Nương nương a, ta hiện tại cảm giác cũng không còn đau rồi."

Tạ Bảo Lâm không nghĩ để ý đến nàng, nhớ đến phản ứng của Hợp Khương tối hôm qua, liền hỏi: "Hợp Khương như thế nào a?"

"Hợp Khương?" Vương Lệnh Nghi chính mình khởi động thân thể một chút, kéo một cái đệm đặt vào phía sau lưng thư thái dựa vào, "Theo ta đã vài năm, rất tốt, làm sao vậy?"

"Không có gì." Tạ Bảo Lâm lắc đầu, "Chỉ là đang nghĩ chủ tử như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một thiếp thân tỳ nữ không đáng tin cậy như vậy, nhưng nghĩ đến chủ tử là ngươi, mọi chuyện đều có thể giải thích rõ a."

"Cảm ơn! Bảo! Lâm!" Vương Lệnh Nghi cắn răng, từng chữ từng chữ ép qua kẽ răng.

Tạ Bảo Lâm tâm tình vui vẻ.

Vương Lệnh Nghi vốn bởi vì quỳ thủy bên trong thân thể vốn đã cảm thấy không thoải mái, tâm tình cũng không tốt, hôm nay lại được Tạ Bảo Lâm châm chọc một phen, mặc dù biết Tạ Bảo Lâm không có ý gì khác, chỉ là muốn trêu tức nàng một chút, nhưng chính là không chịu nổi ấm ức, nàng đang bị khi dễ a.

Nàng lập tức quay đầu nhìn vào đốm nhỏ chính giữa trên tường, không thèm nói chuyện với Tạ Bảo Lâm nữa.

Tạ Bảo Lâm ngay từ đầu chẳng qua là đang cùng Vương Lệnh Nghi đùa giỡn, mà im lặng trong chốc lát, cũng không thấy Vương Lệnh Nghi có phản ứng gì, vì vậy thân thể nàng xê dịch đến giữa giường nghiêng nghiêng đầu, hướng Vương Lệnh Nghi nhìn nhìn. Vừa nhìn như vậy nàng liền phát hiện Vương Lệnh Nghi vành mắt đỏ lên, bị nàng bắt gặp, nước mắt Vương Lệnh Nghi từng giọt từng giọt liên tiếp rớt xuống.

Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên không biết phản ứng như thế nào.

"... Vương Lệnh Nghi." Tạ Bảo Lâm thanh âm tuy rằng không có cảm tình gì, nhưng nghe qua lại cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Vương Lệnh Nghi vẫn không chịu lên tiếng.

"Vương Lệnh Nghi." Tạ Bảo Lâm lại hô một tiếng.

Vương Lệnh Nghi cũng không thèm nói chuyện.

Trước kia cùng Vương Lệnh Nghi trở thành đối thủ một mất một còn, cũng chưa từng nhìn thấy nàng bày ra bộ dạng như thế này. Tạ Bảo Lâm nói không rõ loại cảm xúc vừa dâng lên trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy tựa hồ có một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét đáy lòng của nàng, mang đến cho nàng loại cảm giác quái dị mà vô cùng lạ lẫm, nàng không thể nào hiểu được.

Tạ Bảo Lâm tạm nhất thời không thèm nghĩ tiếp xem loại cảm giác này là gì, chỉ đè thấp thanh âm nói: "Vương Lệnh Nghi? Vương Quý phi nương nương? Nương nương ~"

Nghe Tạ Bảo Lâm học theo giọng nói của nàng, Vương Lệnh Nghi lại muốn trêu tức nàng, vừa muốn bật cười, rốt cuộc nhịn không được quay lại đầu lung tung lau khô nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười nói: "Tạ Bảo Lâm, ngươi học theo ta làm gì a?!"

Tạ Bảo Lâm nhìn nàng nở nụ cười, lập tức từ bên trong túi gấm mang ra một quả mơ để ở lòng bàn tay, nói: "Để cho ngươi ăn quả mơ."

Trước mặt Tạ Bảo Lâm tuy rằng vẫn cố gắng kiềm nén không tỏ ra vui vẻ, nhưng Vương Lệnh Nghi lại mơ hồ cảm thấy Tạ Bảo Lâm chính là đang rất vui vẻ nha.

Vương Lệnh Nghi khóc đến cái mũi còn có chút không thở nổi, nàng duỗi đầu về phía bên cạnh mình, dùng miệng đem quả mơ từ tay Tạ Bảo Lâm cắn đi.

Đôi môi mềm mại lại có chút ẩm ướt chạm vào lòng bàn tay Tạ Bảo Lâm, khắc sâu vào trong lòng nàng loại tư vị lạ lẫm.

Hết chương 15.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play