Cất thỏi son vào túi, Lâm Dược nhìn vào gương check lại bản thân, sau đó cô cầm theo túi đi ra ngoài, khi vào đến cửa công ty liền nhìn thấy xe của Ngôn Luật Kỷ đang đợi ven đường.

Lâm Dược mỉm cười, bước chân nhanh vài phần.

"Anh chờ lâu không?" Lâm Dược kéo cửa ghế phụ ngồi xuống ghế.

Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược, ánh mắt rơi vào trên đôi môi đầy đặn hồng nhuận của cô, đột nhiên nở nụ cười: "Em trang điểm sao?"

"Đẹp không?" Lâm Dược bày vẻ mặt cầu khen ngợi nũng nịu nhìn hắn.

"Cẩn thận đừng tông vào tường kính nữa nhé." Ngôn Luật Kỷ nói xong nhịn không được phì cười.

"Anh.... Không được nhắc lại chuyện này!" Nhớ đến lần đó bị Ngôn Luật Kỷ cười nhạo cô đánh phấn nền quá dày, Lâm Dược nhịn không được đấm vào vai hắn một cái.

Ngôn Luật Kỷ cười đủ, khởi động xe nói, "Chúng ta đi đâu đây?"

"Lái xe đến đường Thượng Nam đi, em dẫn anh đi ăn ngon." Lâm Dược thắt dây an toàn nói.

Hai người đi đến một nhà hàng yên tĩnh dùng cơm, nhà hàng này là do Tiểu Minh đề cử, phục vụ và món ăn nơi đây vô cùng tốt, hai người ăn uống vui vẻ đến quên trời đất.
Đến khi tính tiền, Ngôn Luật Kỷ vừa móc ví ra thì Lâm Dược đã nhanh tay thanh toán bằng Alipay.

Ngôn Luật Kỷ mặt đầy ý cười nhìn Lâm Dược, bỗng nhiên nói, "Lần đầu tiên tôi được phụ nữ mời cơm đấy."

"Anh nói không đúng." Lâm Dược trong ánh mắt nghi hoặc của Ngôn Luật Kỷ, khoa trương nói, "Em là bạn gái anh mới đúng."

"Tự tôn của một người bạn trai nói cho tôi là, lúc hẹn hò không thể để bạn gái mình trả tiền." Ngôn Luật Kỷ nhướng mày nói.

Lâm Dược nghe được những lời này mặt mày hớn hở, cô vui vẻ nói, "Ngày hôm qua đã hứa với anh, hôm nay sẽ bồi thường anh thật tốt!"

"Vậy chúng ta quay về thôi." Ngôn Luật Kỷ cười dịu dàng, giúp Lâm Dược cầm lấy túi.

"Chúng ta đi xem phim đi, gần đây có một bộ phim điện ảnh mới ra rất hay." Lâm Dược bỗng nhiên đề nghị.

"Bây giờ?" Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, "Đã 9 giờ rồi, xem phim xong về đến nhà cũng 11 giờ."

"Anh không muốn xem à?" Lâm Dược thất vọng nói.

Ngôn Luật Kỷ nhìn thấy sự thất vọng trong đáy mắt Lâm Dược, nhịn không được thở dài trong lòng, bạn gái quá nghe lời cũng dễ làm cho người ta bất đắc dĩ.

"Đi thôi, tôi đi mua vé, em mua bắp rang." Ngôn Luật Kỷ xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Dược, cho đến khi sự thất vọng trong mắt cô biến thành ánh sáng lấp lánh vui vẻ hắn mới buông tay.

"Anh thích vị gì?" Lâm Dược kích động hỏi.

Hai người ngồi trong rạp chiếu phim tối đen xem một bộ phim điện ảnh, Gói Thuốc dường như rất thích bộ phim này, toàn bộ quá trình xem phim đều nghe tiếng cười lảnh lót của cô, Ngôn tổng căn bản không biết bộ phim này có gì buồn cười lúc nghe thấy bạn gái mình cười vui vẻ, hắn thật sự nhịn không nổi bèn nghiêng người ấn Lâm Dược trên ghế sau đó hôn cô, đem toàn bộ tiếng cười của cô chặn lại.

Khi đó Lâm Dược sẽ thẹn thùng nhìn trái nhìn phải, bóc một ít bắp rang cho vào miệng.

Lúc này, Ngôn Luật Kỷ cong môi nhìn thẳng vào màn hình chiếu phía trước, bỗng nhiên phát hiện bộ phim này cũng không quá nhàm chán.

Xem phim xong, Ngôn Luật Kỷ đưa Lâm Dược về nhà, khi xe ngừng dứi lầu Lâm Dược ở, đã là 11 giờ 10 phút.

"Cảm ơn anh đã đưa em về." Lâm Dược nhanh chóng cởi đai an toàn, tung cửa xe chạy ra ngoài.

"Khoan đã." Ngôn Luật Kỷ túm người kéo trở về, trong giọng nói khàn khàn quyến rũ, "Đã trễ thế này, em còn muốn tôi về nhà sao?"

"Vậy....... Vậy anh quay về nhanh đi, một chút nữa khuya lắm." Lâm Dược né tránh nói.

"Nhưng mà..." Ngôn Luật Kỷ kéo Lâm Dược lại gần mình, giọng nói mang vài phần ái muội, "Tôi không muốn về nhà, phải làm sao đây?"

"Đúng.... Nhưng em muốn anh quay về nhà." Lâm Dược chần chờ một lúc, nhẹ giọng nói những lời này.

Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, hắn nhìn Lâm Dược đang cúi đầu mang theo sự kháng cự, ánh mắt chậm rãi nghiêm túc lên, hắn nắm lấy tay cô, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc, "Đã xảy ra chuyện gì hả?"

"Em....." Lâm Dược vốn là người thắng thắn, cô thích Ngôn Luật Kỷ thì nhất định sẽ lớn tiếng nói thích hắn, cô nguyện ý cùng Ngôn Luật Kỷ phát sinh quan hệ thì sẽ mặt dày dùng sắc dụ, cô đơn thuần lại trực tiếp, trong lòng cơ hồ không thể giữ được chuyện gì bí mật, "Tạm thời em không muốn phát sinh những hành vi thân mật vượt qua mức hôn nhẹ với anh."

"Tại sao?" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày hỏi.

"Vì sao anh đồng ý làm bạn trai em?" Trước kia, khi theo đuổi Ngôn Luật Kỷ, Lâm Dược chưa từng nghĩ bản thân sẽ hỏi hắn vấn đề này, nhưng khi theo đuổi được rồi, Lâm Dược mới phát hiện đáp án này thật sự rất quan trọng.

Ánh mắt của Lâm Dược vừa quật cường lại mang theo chút yếu đuối chờ đợi, ánh mắt phức tạp này Ngôn Luật Kỷ chưa từng gặp qua, hắn há miệng thở dốc, bỗng nhiên không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Có phải anh cảm thấy em là cô gái nhiễu sự hay không? Lúc trước mặt dày mày dạn theo đuổi anh, bây giờ lại hỏi ngược anh tại sao lại chấp nhận em..."

"Tôi không có..." Ngôn Luật Kỷ lập tức phủ nhận.

"Em bất an, em còn đang trong thời gian thử việc nữa, nhưng mà em không muốn bản thân vượt qua thời gian thử việc đó bằng việc lên giường." Lâm Dược cười như mếu, "Em muốn cùng anh yêu đương, giống như hôm nay vậy, ăn cơm, xem phim, hôn nhau sau đó nói chuyện phiếm..."

"Lâm Dược..." Ngôn Luật Kỷ định nói gì đó, nhưng vấn đề này quá đột ngột, đầu óc hắn loạn hết cả lên nhất thời không thể tìm đươc từ nào thích hợp.

"Có thể chứ?" Lâm Dược cẩn thận lại dè dặt trưng cầu ý kiến Ngôn Luật Kỷ.

Ngực Ngôn Luật Kỷ bỗng nhói đau không có lí do, nhìn cô nhóc trước mặt tuy quật cường nhưng lại như sắp rơi nước mắt, hắn tự hỏi bản thân đã làm sai cái gì sao? Vì sao cô lại phải khổ sở như vậy chứ?

Ngôn Luật Kỷ ôm Lâm Dược vào lòng, thật chặt, qua một lúc mới nhẹ giọng dỗ dành, "Ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đến đón em đi làm, nhé?"

"Vâng ạ." Đôi mắt Lâm Dược sáng lên, mặt cô đầy ý cười hôn Ngôn Luật Kỷ một cái, "Hẹn mai gặp."

Ngôn Luật Kỷ đứng dưới lầu, chờ đến khi đèn của phòng Lâm Dược sáng lên, hắn vẫn như cũ ở đó không rời đi.

Đêm nay vốn là một đêm ngọt ngào, hai người đi ăn cơm, đi xem phim, đọc đường đi vừa nói cười vui vẻ, vì sao khi hắn đưa cô về nhà muốn ở lại nhà của cô, cô lại toát lên vẻ sợ sệt?

Ngôn Luật Kỷ đem lời Lâm Dược nói lăn qua lộn lại trong đầu nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy có hiểu lầm gì đó đang chắn ngang hai người, cảm giác mơ mơ hồ hồ dường như sắp nắm được, nhưng vẫn không thể nghĩ ra đó là gì.

Đinh.

Âm thanh của Weibo vang lên đánh vỡ dòng suy nghĩ của Ngôn Luật Kỷ, hắn nhìn di động, phát hiện đã hơn 12 giờ, bản thân bất tri bất giác đã đứng dưới lầu của Lâm Dược hơn 30 phút.

Ngôn Luật Kỷ lại ngẩng đầu, cửa sổ phòng ở lầu 12 vẫn sáng như cũ.

Trầm tư một lát, Ngôn Luật Kỷ mở Taobao gửi tin nhắn cho Trung y thế gia, "Ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, anh lại mất ngủ à?" Bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.

"Ừm, gói dược an thần lần trước cô tặng tôi có hiệu quả rất tốt, có thể làm thêm vài gói dược cho tôi không?" Ngôn Luật Kỷ không thể hỏi trực tiếp, cho nên đành tìm một cái cớ hợp lý để bắt chuyện.

"Ok, ngày mai làm xong tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh."

"À đúng rồi, theo đuổi nam thần được rồi, hai người ở chung tốt không?" Ngôn Luật Kỷ tận lực tìm từ ngữ thoái mái, trên biểu cảm trên mặt có chút khẩn trương.

"Tôi... Không biết nữa."

Không biết? Ngôn Luật Kỷ nhìn tin nhắn Lâm Dược trả lời, biểu tình ngưng trọng, "Cô không thích anh ta?"

"Sao có thể, vất vả lắm mới theo đuổi được, sao có thể không thích."

Nhìn câu trả lời này, Ngôn Luật Kỷ nhịn không được thở nhẹ ra một hơi, trong nháy mắt hắn đã vô cùng khẩn trương.

"Vì sao anh lại nghĩ tôi không thích anh ấy mà không phải là anh ấy không thích tôi?" Lâm Dược nhịn không được hỏi.

Sao có thể chứ?!!!!

Ngôn Luật Kỷ cạch cạch nhanh chóng gõ chữ, phải tiêu diệt cái ý nghĩ sai lầm của cô nàng này mới được, "Nếu anh ta không thích cô sẽ không cùng cô kết giao đâu."

"Cũng có khả năng là vì tôi theo đuổi thật quá phiền, hoặc là......."

"Hoặc là cái gì?"

"Là bởi vì chúng tôi đã phát sinh quan hệ."

Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi, "Vì sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Bửi vì dưới tình huống như vậy anh ấy mới đồng ý kết giao với tôi."

Ngôn Luật Kỷ nhăn mày như khỉ ăn ớt, hắn dường như đã biết vấn đề ở đâu rồi.

"Anh ấy là người đầu tiên tôi thích, tôi không biết anh ấy thích tôi vì cái gì, có đôi khi tôi cảm thấy bản thật nhiễu sự, có phải là tôi quá tham lam, muốn quá nhiều thứ rồi hay không?"

"Hoá ra khi theo đuổi một người, không phải chỉ cần đối phương đồng ý là được. Anh biết không, tôi vô cùng vô cùng muốn nghe anh ấy nói một câu với tôi, nói anh ấy cũng thích tôi..."

"Có phải tôi buồn cười lắm không, rõ ràng là tôi theo đuổi anh ấy, lại muốn nghe anh ấy nói thích tôi, rõ ràng tôi vẫn trong thời gian thử việc, nhưng lại đòi hỏi nhiều thứ từ anh ấy......"

Ngôn Luật Kỷ nhìn mấy tin nhắn được gửi đến trên màn hình di động, hắn đau lòng hận không thể cho chính mình một đấm, hoá ra....... Hoá ra hắn là một tên tra nam như vậy sao!?

"Ngại quá, nói nhiều chuyện nhảm cho anh nghe như vậy, ngay mai gói dược an thần sẽ cho anh miễn phí, tôi ngủ đây. Ngủ ngon."

Ngôn Luật Kỷ nhìn lầu 12 tắt đèn, lúc này mới cất di động khởi động xe rời đi.

"Con mẹ nó chứ thời gian thử việc!!" Ngôn Luật Kỷ hung hăng dẫm phanh lại, âm thanh ma xát giữa bánh xe và mặt đường vang lên trong đem tối vắng vẻ đặc biệt vang dội, "Ngôn Luật Kỷ, rốt cuộc mày có não hay không hả??!"

Ngôn Luật Kỷ xuống xe, phẫn uất nổi điên đá vào lốp xe, càng nghĩ càng nhận ra bản thân thật chất rất có tiềm năng trở thành tên tra nam!

Thích thì thích, cái vẹo gì mà thời gian thử việc chứ, người ta là con gái theo đuổi mày cũng đã dùng hết tất cả dũng khí của bản thân, mà mày lại làm ra vẻ, đặt ra cái thời gian thử việc quái quỷ đó, làm cho cô gái nhiệt tình yêu mến mày mang lòng bất an, thương tâm như vật!

Anh ấy là người đầu tiên tôi thích, tôi rất muốn nghe anh ấy nói thích tôi.

"Nếu tôi chỉ muốn lên giường cùng em thì con mẹ nó ngay từ đầu tôi từ chối em để làm gì chứ?! Ngốc chết đi được." Ngôn Luật Kỷ uất hận mắng, cũng không biết đang mắng chính mình hay cô bạn gái ngốc nghếch kia của mình nữa.

Ngôn Luật Kỷ nhìn mặt trăng treo trên cao, hận không thể làm cho mặt trời từ phương đông nổi lên...

---------

Sáng thứ hai.

Lúc Lâm Dược xuống lầu, Ngôn Luật Kỷ đang dựa trên xe chờ cô.

"Anh đến rồi ạ." Đôi mắt Lâm Dược sáng lấp lanh nhìn Ngôn Luật Kỷ, cô nhảy nhót đến bên cạnh hắn.

"Mang cho em bữa sáng này." Ngôn Luật Kỷ mỉm cười giơ bánh bao nhỏ tỏng tay lên.

"Bữa sáng, anh đối với em thật tốt." Lâm Dược thoả mãn nói.

"Mang bữa sáng cho người tôi thích không phải là điều đương nhiên sao?" Em có thể đừng dùng vẻ mặt như trúng vé số nhìn tôi được không...

"Anh nói gì cơ?" Lâm Dược ngây ngốc, có chút không thể tin được những lời vừa nghe được.

"Lời hay không nói hai lần." Ngôn Luật Kỷ kéo cửa lên xe.

Lâm Dược vội vàng ngồi vào xe, vẻ mặt mừng rỡ nói, "Em nghe được rồi nhé, anh nói anh thích em, hehe, em cũng rất thích anh."

Tôi biết, đồ ngốc, em đã nói rất nhiều lần rồi...

C.K Lưu Hi.

(原来追一个人不是对方答应了就可以的,你知道吗?我特别想听他跟我说一句,他也喜欢我。)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play