Phòng y tế Đông y tầng 8.

Lâm Dược đưa đơn thuốc đã đóng dấu cho Trần Thần của bộ Thương mại Quốc tế, sau đó lại dặn dò, "Kinh nguyệt không đều là do dạo gần đây tinh thần của cô quá căng thẳng, áp lực tinh thần lẫn thân thể làm nội tiết tố mất cân bằng, uống thuốc điều trị trong vòng một tuần là ổn thôi."

"Thật sự là không sao?" Trần Thần không yên tâm hỏi, "Tháng này bà dì của tôi vẫn chưa ngừng, trước kia khi nó đến nhiều nhất cũng phải đến 7-8 này mới kết thúc."

"Không sao." Lâm Dược trấn an nói, "Tình trạng này của cô gọi là xuất huyết tử cung khi hết kỳ kinh, tử cung không kịp co lại nên mới xảy ra tình trạng đó, vấn đề không lớn."

"Vậy tôi yên tâm rồi." Trần Thần thở dài nhẹ nhõm sau lại có chút xấu hổ nói, "Lúc trước tôi có đến bệnh viện để khám phụ khoa, bác sĩ vừa nghe thấy tình trạng của tôi thì muốn tôi cởi quần để kiểm tra, làm tôi sợ muốn chết luôn, tôi còn chưa có bạn trai nữa mà, làm sao có thể cho bác sĩ kiểm tra nơi đó được."

Lâm Dược cũng là một cô gái, nên cô vô cùng thấu hiểu gật gật đầu, "Tuy nói là trước mặt bác sĩ thì không phân biệt nam nữ, nhưng đại đa số thì mọi người ai cũng sẽ xấu hổ."

"Đúng đúng." Trần Thần xúc động nói.

"Thật ra....." Lâm Dược còn muốn nói thêm gì đó, lúc này di động trên bàn đột nhiên vang lên một cách dồn dập, Lâm Dược nhìn Trần Thần tỏ ý xin lỗi, sau đó vươn tay trả lời điện thoại: "Xin chào, Phòng y tế Đông Y đây ạ."

"Bác sĩ Lâm, cô mau đến phòng họp của tầng 19 nhanh lên, có người mắc bệnh tim vừa phát bệnh." Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam nôn nóng.

"Tôi lập tức đến ngay." Lâm Dược nghe được nội dung của cuộc điện thoại này sắc mặt lập tức thay đổi, cô treo máy, kéo ngăn kéo lấy bao châm cứu ra, chỉ kịp giải thích với Trần Thần một câu sau đó liền chạy ra ngoài.

Lâm Dược chạy đến phòng họp của tầng 19, liền thấy bảy tám người có nam có nữ mặc tây trang giày da đang túm tụm thành một vòng tròn từ xa, vẻ mặt khẩn trương lại lo lắng nhìn về khoảng không gian thoáng đãng ở cửa phòng họp.

Trên sàn nhà nơi đó là bác sĩ Lương của phòng y tế Tây y đang ngồi xổm trên mặt đất làm cấp cứu hồi sức tim cho người bệnh. Lâm Dược lập tức chạy đến, cô cũng ngồi xổm trên mặt đất hỏi tình huống hiện tại, "Bác sĩ Lương, tình huống thế nào?"

Bác sĩ Lương đầu đầy mồ hôi, động tác tay một giây cũng không ngừng, "Đây là Chủ tịch Kim của Truyền thông Kim Hoa, 56 tuổi, mắc bệnh tim, bệnh tim vừa tái phát, trên người lại không mang theo thuốc. Lúc tôi đến đây thì tim của ông ấy đã ngừng đập, tôi đành phải làm hồi sức tim cho ông ấy, thuốc thì phải mất 30 phút nữa mới có thể đến đây, tôi chỉ sợ ông ấy không đợi lâu như vậy được, bác sĩ Lâm cô có cách nào không?"

Người bị bệnh tim bỗng nhiên phát bệnh, nếu không kịp thời uống thuốc, trong thời gian ngắn tim ngừng đập có thể sẽ mất mạng, căn bản họ không thể đợi đến lúc xe cứu thương đến, cho nên bác sĩ Lương mới khẩn trương như vậy.

Lâm Dược đã nắm rõ tình hình, cô dùng thời gian nhanh nhất để quan sát cơ thể bệnh nhân, sau đó nhanh chóng mở bao châm cứu rút một cây kim châm cứu ra, nói "Bác sĩ Lương, để tôi."

Bác sĩ Lương bán tín bán nghi nhìn Lâm Dược, cuối cùng vẫn ngừng động tác tay đang làm hồi sức, nhường vị trí cho Lâm Dược.

Quần áo trên người bệnh nhân đã bị bác sĩ Lương cởi bỏ khi tiến hành cấp cứu, Lâm Dược trực tiếp châm một kim vào huyệt quan nguyên* dưới rốn ba tấc, sau đó lại nhanh chóng châm một kim lên huyệt thiếu phủ* của bệnh nhân.

(*Huyệt Quan Nguyên là nơi giao nhau giữa nguyên âm và nguyên dương trên cơ thể."Quan" tức là cửa, cửa quan"Nguyên" tức nguyên khí.

Huyệt Thiếu Phủ là huyệt quan trọng trong Đông Y, chữa thấp tim, tiểu dầm, bí tiểu và nhịp tim không đều.)

Lâm Dược quan sát sắc mặt của người bệnh, thấy sắc mặt trắng bệch của ông ấy bắt đầu có sự sống, hô hấp nhẹ nhưng đều. Lâm Dược lấy tay bắt mạch cho bệnh nhân.

"Sao rồi?" Bác sĩ Lương hỏi.

"Tạm thời không sao, chờ xe cứu thương đến là được." Lâm Dược trả lời.

Bác sĩ Lương lấy ống nghe đặt trên ngực bệnh nhân nghe nhịp tim một lúc, phát hiện trái tim của ông ấy đã đập nhịp nhàng, lập tức ngạc nhiên lại mừng rỡ nói, "Lúc nãy tôi ngay cả một cách cũng không nghĩ ra, cô châm hai kim xuống là đã ổn rồi, phương pháp của tổ tiên chúng ta thật là thần kỳ."

"Hai vị bác sĩ, Chỉ tịch của chúng tôi thế nào rồi?" giám đốc công ty đối phương nôn nóng hỏi.

"Tạm thời không có gì nguy hiểm, chờ xe cứu thương đến thì đến bệnh viện làm kiểm tra thêm là được." Bác sĩ Lương nói.

"Tốt rồi, may quá." Mọi người xung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, xe cứu thương đã đến dưới lầu, Lâm Dược và bác sĩ Lương cùng nhau đưa bệnh nhân lên xe cứu thương, sau đó lại cùng nhau đi thang máy quay về tầng 8.

"Lần này phải cảm ơn bác sĩ Lâm rồi." Vừa mới cứu được một mạng người nên tâm trạng của bác sĩ Lương vô cùng tốt.

"Cảm ơn tôi cái gì?" Lâm Dược khó hiểu hỏi.

"Đầu tiên là chúng ta cứu được một mạng người, thứ hai là người đó là Chủ tịch Kim, là đối tác lớn của công ty chúng ta, chúng ta cứu ông ấy, nhất định công ty sẽ phát tiền thưởng cho chúng ta." Bác sĩ Lương nhướng mày nói.

"Công ty cũng có phúc lợi tót như vậy à?" Cứu tử phù thương* vốn là thiên chức của bác sĩ, Lâm Dược không nghĩ đến sẽ có phần thưởng vì việc này.

(*Cứu sống, chăm sóc người bị thương.)

"Công ty và bệnh viện không giống nhau." Bác sĩ Lương cười nói.

Lâm Dược nghe xong cũng bật cười, trong lòng nhịn không được nghĩ, nếu bệnh viện cũng có loại khen thưởng thế này, thì điều này có tác động tốt hay xấu đối với nền y tế của Trung Quốc đây?

Hai châm vô cùng thần kỳ lúc sáng kia đã làm cho y thuật của Lâm Dược ở Tập đoàn Đằng Phong hoàn toàn nổi tiếng, kết quả chính là ngày thường chỉ có 7 hoặc 8 cuộc hẹn trước trên hệ thống TOS, mà hôm nay danh sách người hẹn khám của cô kéo dài đến tận 10 ngày sau!

Khi Ngôn Luật Kỷ xuất hiện ở phòng y tế Đông y, Lâm Dược còn đang thu dọn đồ đạc ở trên bàn.

"Xong việc rồi?" Ngôn Luật Kỷ gõ gõ cửa nói.

"Sao anh lại đến đây?" Từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Ngôn Luật Kỷ đến phòng y tế đón cô tan làm, Lâm Dược có chút ngạc nhiên vui vẻ hỏi.

"Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ." Ngôn Luật Kỷ chỉ chỉ đồng hồ nói.

"Đã 6 giờ rưỡi rồi á?" Lâm Dược lắp bắp kinh hãi.

"Tôi ở bãi đỗ xe đợi em 30 phút rồi." Ngôn Luật Kỷ giả vờ bất mãn nói.

"Xin lỗi, em bận quá nên quên mất." Lâm Dược líu ríu xin lỗi hắn.

"Vậy... Tối nay bồi thường cho tôi là được." Ngôn Luật Kỷ đi đến nói nhỏ vào tai của Lâm Dược một câu làm cô đỏ bừng cả mặt.

"Hôm nay không được, em có hẹn với bạn học rồi." Lâm Dược xin lỗi nói, "Em định chiều hôm nay sẽ nói với anh, nhưng mà bận quá nên quên mất, lần sau được không ạ?"

"Thôi...." Ngôn Luật Kỷ không chịu nổi bộ dạng đáng thương của Lâm Dược, "Em đi đâu? Tôi đưa em đi."

"Vẫn chưa đến giờ, chúng ta cùng nhau ăn tối trước được không?" Lâm Dược đề nghị.

"Cũng được." Cuối cùng có có một chút bồi thường làm Ngôn Luật Kỷ vô cùng vui vẻ.

Ăn cơm tối xong, Ngôn Luật Kỷ bỗng có việc đột xuất không thể đưa Lâm Dược đi, cô bèn tự mình gọi một chiếc xe đi đến quán bar đã hẹn trước.

Buổi sáng hôm nay, Hổ Nữu gọi điện thoại cho Lâm nói cô nàng thất tình, muốn Lâm Dược đến bồi cô nàng uống rượu, Lâm Dược không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Chỉ là ngàn vạn lần cô không nghĩ đến chính là, lúc cô vừa mới vào cửa, đã nhìn thấy đồng chí Hổ Nữu tự xưng là thất tình đang ôm một gã đầy cơ bắp dựa vào quầy bar hôn nhau vô cùng nồng nhiệt.

Lâm Dược đành phải xấu hổ đứng chờ một bên, đến khi hai người tách ra, Hổ Nữu mới nhìn thấy Lâm Dược, lúc này cô nàng mới đuổi gã cơ bắp đó đi.

"Không phải nói thất tình sao??!" Lâm Dược đặt mông ngồi kế bên Hổ Nữu chất vấn, "Vừa rồi là cái vẹo gì vậy?"

"Cái đó, ờ, trong lúc chờ cậu đến chán chê liền tuỳ tiện vơ đại một gã." Hổ Nữu chẳng hề để ý nói.

"Tuỳ tiện...." Lâm Dược không thể tin được nói, "Nói cách khác là hai người vừa mới quen nhau, các người... Các người liền như thế???"

"Làm sao nào? Lạ lắm hả?" Hổ Nữu đem một tấm card màu vàng đưa đến trước mặt Lâm Dược, "Hắn ta vừa đưa tớ thứ này đấy."

"Cậu.....Không phải chứ?" Lâm Dược nhìn thẻ phòng màu vàng chói lọi, tức khắc hết nói nổi, "Cậu sẽ không đi chứ?"

"Tại sao lại không đi?" Hổ Nữu xoay xay thẻ phòng trong tay, cười quyến rũ nói, "Hắn vô cùng hợp gu thẩm mỹ của tớ."

Lâm Dược há hốc mồm, "Cậu........ Như vậy là quá tuỳ tiện rồi đấy."

"Tuỳ tiện? Nam nữ yêu nhau cũng chỉ có những chuyện đó thôi, chẳng lẽ cậu và Ngôn tổng còn chưa lên giường?" Hổ Nữu trêu chọc nói.

"Bọn tớ không giống như cậu, bọn tớ yêu nhau mà!" Lâm Dược cãi lại.

"Vậy hai người lên giường trước hay là yêu nhau trước?" Hổ Nữu nhất châm kiến huyết* hỏi.

(NHẤT CHÂM KIẾN HUYẾT nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén.)

Lâm Dược lập tức nghẹn lại, đúng thật là bản thân cô và Ngôn tổng vì một đêm kia nên mới xác định quan hệ.

"Cậu xem, giữa nam và nữ cũng chỉ có mỗi việc ngủ với nhau thôi." Hổ Nữu nhìn vẻ mặt của Lâm Dược cũng tự nhìn ra đáp án, "Cái gì mà thích với không thích chứ, đàn ông thích đàn bà cuối cùng bọn họ cũng chỉ muốn đem đàn bà chúng ta quăng lên giường mà thôi. Tớ đã sớm nhìn thấu rồi, cậu cho rằng cậu vẫn còn đi học ư, mọi người đều trong sáng, nắm tay một cái đã đỏ mặt?"

"Vậy..... Gã vừa rồi sẽ là bạn trai tiếp theo của cậu sao?" Lâm Dược đột nhiên hỏi.

"Nếu đêm nay sung sướng thì chắc là vậy." Hổ Nữu cười ái muội.

"Vậy........ Hắn trở thành bạn trai cậu vì cậu thích hắn, hay là vì hắn làm cậu... sung sướng?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Có!"

Có lẽ là do ngữ khí của Lâm Dược quá mức nghiêm túc, Hổ Nữu vẫn luôn bất cần đời bỗng nhiên cảm thấy cô có chút không đúng, cô nhìn sắc mặt Lâm Dược không biết tại sao lại trắng bệch, có chút lo lắng hỏi, "Này này, Gói Thuốc, cậu sao vậy?"

"Ngôn tổng đồng ý kết giao với tớ, là vì tớ đã nỗ lực làm mọi thứ để anh ấy thích tới, hay chỉ bởi vì tớ và anh ấy xảy ra quan hệ?" Lâm Dược nức nở mờ mịt nói.

"Này.......Khụ, thật ra thì...... Cậu quản nhiều như vậy làm gì, dù sao thì anh ta cũng là bạn trai cậu rồi còn gì." Hổ Nữu nói.

"Không giống, không giống nhau mà." Lâm Dược ngơ ngác lắc đầu, "Đây không phải là thứ tớ muốn."

"Khụ, Gói Thuốc này, cái đó, chúng ta không nói chuyện này nữa, uống rượu, uống rượu thôi." Hổ Nữu thấy cảm xúc của Lâm Dược không đúng, đành nói lảng qua chuyện khác.

"Cậu hẹn hò đi, tớ về đây." Lâm Dược như bị người khác cầm gậy đánh tan giấc mộng của mình, cả người như mất hồn hoảng hốt rời đi.

Hổ Nữu ảo não vô cùng, sao lại quên mất Gói Thuốc là một đứa vô cùng ngây thơ, tam quan của cô nàng sẽ không bị mình huỷ hoại chứ?

Khi Lâm Dược về đến nhà, cô ngồi ở phòng khách suy nghĩ thật lâu. Cô nghĩ bản thân đã nỗ lực theo đuổi Ngôn Luật Kỷ lâu như vậy, Ngôn Luật Kỷ vẫn luôn cự tuyệt, điều này chứng tỏ, hắn không phải là loại người tuỳ tiện.

Nhưng mà, cô và hắn quyết định kết giao cũng là do một đêm điên cuồng ở trên du thuyền tối hôm đó, toàn bộ ký ức của cô từ khi quen nhau với hắn đến nay, đại đa số thời gian đều là ở trên giường trôi qua.

Cũng chỉ có lúc này, Ngôn Luật Kỷ mới quấn lấy cô, mặt khác toàn bộ thời gian còn lại đều là cô tìm đến hắn. Vậy điều này có phải nói lên rằng hắn chỉ thích cơ thể của cô hay không?

Trước kia, cô chưa từng tự hỏi qua vấn đề này, Lâm Dược nghĩ chỉ cần thích nhau, hai người phát sinh quan hệ là việc vô cùng tự nhiên và tốt đẹp. Cô cũng chưa từng nghĩ sau khi xảy ra quan hệ liền một hai phải ăn vạ Ngôn Luật Kỷ bắt hắn chịu trách nhiệm, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ quan hệ của bọn họ sẽ giống như lời Hổ Nữu nói, chỉ vì dục vọng, nhu cầu cá nhân giữa nam và nữ.

Lâm Dược ngơ ngác, cô không thể tiếp thu được.

Đinh linh linh.....

Lâm Dược đang suy nghĩ miên man bỗng bị tiếng chuông di động đánh gãy, là điện thoại của Tiểu Minh, Lâm Dược nhận điện thoại.

"Gói Thuốc, chỗ cậu có thuốc mỡ trị bỏng không?" giọng nói của Tiểu Minh từ bên kia điện thoại có chút dồn dập.

"Có."

"Một lát nữa tôi sẽ đến lấy, tôi sẽ nhanh đến đó." Tiểu Minh nói xong lập tức treo điện thoại, không đến 10 phút, hắn đã xuất hiện trước cửa.

Lúc Lâm Dược đưa thuốc mỡ cho Tiểu Minh nhịn không được hỏi, "Sao gấp vậy, tối thế này cậu còn lái xe đến đây nữa."

"Đang cần gấp tặng người ta." Tiểu Minh đón lấy thuốc mỡ nói, "Thuốc này hiệu quả thế nào, có lưu sẹo không?"

"Tặng con gái?" Lâm Dược cười hỏi.

"Ừ, ừ, hạnh phúc của anh em đều dựa vào thuốc mỡ của cậu cả đấy."

Lâm Dược đã nhiều lần thấy Nhạc Minh Uyên theo đuổi bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hắn nghiêm túc như vậy, "Xem ra lần này cậu nhiêm túc thật."

"Gói Thuốc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái, không phải chỉ nghĩ đến việc muốn ngủ cùng cô ấy, mà chỉ đơn thuần là muốn đối xử với cô ấy tật tốt." Vẻ mặt Nhạc Minh Uyên hớn hở, "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải tặng thuốc mỡ này cho cô ấy."

Lâm Dược nhìn Nhạc Minh Uyên rời đi nhanh như bay không khỏi ngẩn người, cô cảm thấy, một chàng trai thật sự thích một cô gái, chắc là giống hệt bộ dạng vừa rồi của Nhạc Minh Uyên.

Vậy Ngôn Luật Kỷ thì sao? Hắn đối với cô là loại thích nào? Hoặc là..... Hắn có thích cô hay không?

C.K Lưu Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play