[Dị Giới] Sống Cùng Thú Nhân
Tiếp Theo - Phần 4
Chương 37: Bộ tộc Liệp Sát(1)
*
“Justice?”
Thời gian lùi trở lại, lần đầu tiên bạch dực mang cô đến thăm khu rừng phía tây nam này, giữa bạt ngàn cây cối và thảm thực vật rộng lớn, gặp gỡ bộ tộc nhân tộc.
Nhân tộc, có một gã đã tự xưng mình đến từ địa cầu bên kia.
Evan, Evan Justice.
Là gia tộc của gã sao?
Nhưng mà, thật khó có thể tin được chiếc thuyền với khí thế lớn này lại có liên quan đến gã người rừng Evan kia. Kala căng da đầu nhớ lại, gã đã từng nói bản thân mình và cô chị Anna trôi dạt vào phía Tây đại lục này 5 năm trước. Năm năm, nơi nhân tộc sinh sống lại chếch về phía tây nam. Thời gian vài năm ngắn ngủi vậy không thể biến một chiếc thuyền mới tinh trở nên cũ nát đến hoang sơ như thế, còn không nói đến việc nó nửa bị chôn vùi vào khúc động đá vôi to lớn này.
Tổng hợp lại những manh mối đó, Kala cảm thấy khó mà hiểu được chiếc thuyền buôn này đã xảy ra chuyện gì. Nếu có gã Evan ở đây thì có lẽ còn giải thích được một vài việc. Tuy nhiên, thời gian thật sự không trùng khớp.
Kala ngước nhìn chiếc thuyền buôn khổng lồ trước mặt, ba cột buồm lớn đã gẫy lìa từ lâu, cánh buồm màu trắng rách nát chỉ còn vài mảnh lay động theo ngọn gió, thổi từ trên cao.
Ngọn gió len lỏi qua các kẽ đá, khiến cho người đứng trước chiếc thuyền cũ nát có vẻ lạnh lẽo khiếp người.
Mũi thuyền dường như đã từng đâm sầm vào cột đá nào đó, cùng với đuôi thuyền và bánh lái bị hư hỏng nặng.
Các căn phòng mở toang, khoang thuyền trống rỗng một cách kỳ lạ.
Nhóm bạch dực đứng một vòng quanh thủ lĩnh nhà mình và Kala, nhóm huyết biên bức thì đậu trên mấy tảng đá nhô lên gần đó.
Khải Tuân* và Cổ Lạp lo lắng nhìn cô gái, trong lòng có một chút khiếp đảm là lạ. Từ khi Kala nhìn thấy thứ này, họ có thể cảm nhận được, cảm xúc của cô dao động mãnh liệt. Một khí thế khác hẳn thường ngày, khác hẳn với một giống cái mĩ lệ đến điềm đạm tỏa ra quanh thân cô gái.
Khải Tuân bước tới ôm cô gái vào vòm ngực rắn chắc của mình, hai cánh tay hữu lực vòng lấy người Kala, muốn truyền hơi ấm của mình đến cho nàng. Kala lặp tức hoàn hồn, từ trong ngực hắn chui ra nói:
"Em không sao cả. Anh có thể mang em lên đó không?"
Cô nghiêm túc nhìn anh đưa tay chỉ lên khoang thuyền. Khải Tuân lo lắng nhìn vào mắt cô muốn tìm ra chút gì đó, khuôn mặt với góc cạnh thâm thúy dường như cũng âm trầm hơn.
Buông tiếng thở dài, Khải Tuân vẫn không chịu nỗi khi bị cô nhìn một cách chăm chú như vậy. Hắn hung dữ đưa răng cắn nhẹ lên môi cô:
"Để ta lên xem trước đã."
Kala gật đầu răm rắp. Không dám nói đùa đâu, tính tình của tên dực tộc này cô còn không hiểu sao, cứng đầu nghiêm nghị như một thanh sắt vậy.
Lần nữa nhìn lên khoang thuyền, Kala hơi kích động, nếu cô đoán không lầm, chiếc thuyền buôn này...
*
Tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây, ánh mặt trời nóng rực xuyên qua kẽ lá, cố gắng len lỏi qua tầng tầng lớp cổ thụ ngàn năm, đem đến cho mặt đất phủ đầy lá rụng vài tia nắng ít ỏi.
Rừng cây thường ngày đầy rẫy tiếng chim chít hót vang dội, so với hôm nay thỉnh thoảng chỉ kêu lên vài tiếng, yên ắng đến kì lạ.
Một chiếc lá khô rụng xuống từ trên nhành cây cao, chạm vào một đôi gạc tinh tế màu bạc sáng.
Chim tước nhỏ lượn vài vòng qua những nhánh cây con, lâu lâu kêu lên chim chíp dẫn đường cho nai trắng.
Tế Nguyệt chậm rãi nhấc bốn chân giẫm lên tầng dày lá khô, dù vẫn là trời nắng nhưng sâu dưới vô số các gốc cây đều lâu năm ẩm ướt, rêu xanh và địa y bám vào, côn trùng trú ẩn, mùi ẩm mốc lượn lờ mãi quanh chóp mũi.
Trong rừng có tia ánh sáng, những cột nắng vượt qua tầng lá cây dịu nhẹ đáp xuống mặt đất, đón lên vô số hạt bụi nhỏ li ti, tựa như khu rừng thời tiền sử xa xôi.
Nai trắng quay đầu về hướng nào đó, một lúc lâu, sâu trong rừng như vang lên tiếng thở dài.
Bé con vô tri này, khiến tâm tư của nó đều sắp lộ ra hết cho muôn thú nhìn mất rồi. Mặt mũi sứ giả của rừng cũng sắp quăng đi hết.
Bản thân thì không cẩn thận mất tích, để nó ở lại hao hết sức lực dọn đường trở về cho.
Không nói đến đám nhân tộc này, tên bạch dực tộc kia lại phá lệ lỗ mãng hành động như vậy. Tự tiện dẫn một nhóm chim chóc xông đến tế đàn của nhân tộc, đáng lẽ phải bị nó triệu hồi thú thú tới can ngăn.
Bảo làm thế nào bây giờ, chúng đến đó là để cứu giống cái mà nó để ý, ngoại trừ mắt điếc tai ngơ ngầm cho phép thì có thể làm sao.
Cả cái gã nhân tộc đơn độc với con hổ nhỏ ngu ngốc kia nữa, khiến nó không bớt việc được chút nào cả.
Nai trắng lắc lắc khung gạc của mình, chiếc lá khô khốc rơi xuống theo động tác của nó.
Đúng vậy, lần này vì Kala mà nó đã phá lệ thiên vị đến mấy lần.
Con hổ và gã Evan đấy, đáng ra phải ở trong khung cũi mà chịu phạt.
Nhưng mà, nó chỉ lệnh cho chúng thú canh chừng mỗi con hổ.
Còn gã nhân tộc kia, bị nó đuổi đi săn thú đền bù tổn thất cho bộ tộc Tru Uyên đi thôi. May mắn, nhân tộc cũng không có tổn thất nhiều mạng người.
Nai trắng hơi tức đưa chân đạp đạp lên mớ lá khô cho hả giận, mấy chiếc lá nâu sẫm mục nát đáng thương vỡ thành từng mảnh nhỏ, vài con côn trùng sợ hãi bò ra lung tung.
Tên thủ lĩnh phía nam Liệp Vũ gì gì đó, cũng ngốc hết sức! Có lẽ lúc đó cả đầu óc của hắn chỉ có mỗi phối ngẫu nhỏ xinh của mình, mà chưa kịp lo liệu đường lui phía sau.
Theo như chúng thú nói với nó, bộ tộc Liệp Vũ với hơn hai trăm thành viên mà không có Khải Tuân trấn giữ, chắc chắc muốn sụp đổ. Vậy mà hắn cứ một mực lao đầu xuống vực thẳm đấy, để lại mỗi hai con chim cùng với Ân Sát - thống lĩnh của bộ tộc bằng dực.
Nếu như Ân Sát không có nhân cách, hậu quả đó, Khải Tuân không gánh nổi...
Kala cũng đã từng có ý nghĩ giống như vậy.
Nếu như Khải Tuân bị thiệt mạng dưới vực sâu kia, và Ân Sát trở về dẫn bầy đàn của mình tấn công vào Liệp Vũ... Liệp Vũ, Liệp Vũ sợ là không giữ nổi.
Bởi vì vậy, Tế Nguyệt mới hơi tức giận. Cả chuyện này, nó cũng phải hao tâm tổn sức lo lắng một chút.
Đợi đó đi, bé con..., nó nhất định phải đòi lại an ủi tổn hao tâm tư của nó!
*
Tiếng gió âm lãnh thổi trên cao, ánh mặt trời xuyên phá cửa động, phản xạ nên những tia sáng ấm áp đáp lên bề mặt trắng xóa của đá vôi.
Đôi cánh trắng của bạch dực lượn vài vòng phía con thuyền, rồi đáp xuống đậu trên một cột buồm đã gãy sập ngang.
Thừa dịp bạch dực lên trên đó xem xét, Cổ Lạp lặp tức nhích lại gần cô gái, vươn tay ôm cả người vào lòng. Kala vịn tấm da lông mà vừa nãy hắn đã đắp lên sau lưng cô, phòng ngừa Cổ Lạp dựa lại đây làm nó rớt xuống đất. Lồng ngực hắn có hơi lạnh, khiến cô nhẹ run một cái. Cả hai đều im lặng không có nói chuyện, cho đến khi hơi ấm dần dần lan tỏa qua nơi da thịt tiếp xúc.
Hắn bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đầu Kala, khuôn mặt với làn da tái nhợt đặt trưng của loài tự nhiên trở nên tủi thân, giống như đang ấm ức cô không quan tâm đến hắn khi bạch dực đến.
"Ơ..."
Kala chần chừ giây lát, sau đó vươn hai tay ôm eo hắn một chút, huyết biên bức lặp tức vui vẻ ra mặt, phản hồi lại ôm dính cô vào người mình.
Hắn dụi đầu tóc đỏ rực vào gáy cô gái, nhỏ giọng nói một loạt âm tiết mềm nhẹ vào vành tai nhỏ nhắn của cô:
"Đến thăm bộ tộc của ta nhé!"
Sau giây phút sửng sốt, Kala gật đầu đồng ý. Đi thăm bộ tộc nhân tộc rồi, lần này thăm tộc huyết biên bức, sẽ không biết là gặp cái gì nữa...
Khải Tuân với hình dạng người chim từ trên cao hạ cánh, gấp hai cánh vào sau lưng, hắn trầm mặc kéo Kala qua phía mình, nâng lên môi mỏng:
"Còn muốn lên đó không?"
Kala dở khóc dở cười, khuôn mặt khốc soái u ám này sao lại giống oán phụ thế, hắn rõ ràng là đang ghen tuông.
Cổ Lạp khịt mũi xem thường nhìn Khải Tuân:
"Ta cũng có thể đưa nàng lên đó!"
Nói rồi còn vẫy vẫy màng cánh mỏng sau lưng của mình, móng vuốt giấu trong nhúm lông tơ lóe lên tia sáng màu bạc.
Cái tên này thời khắc đều muốn gây sự chú ý với Kala của hắn! Mặt Khải Tuân đen lại, ôm Kala vào ngực rồi vươn cánh bay vọt lên mũi thuyền, ngoan ngoãn đậu xuống khoang thuyền theo yêu cầu của cô.
Mục đích của Kala rất rõ ràng, là kho hàng dưới khoang thuyền này. Nhưng Khải Tuân lại đột nhiên nắm lấy tay cô.
Kala dừng lại, theo hướng mắt nhìn của anh mà quan sát theo, lặp tức, cô kéo tay anh vòng quanh mấy cây cột buồm gẫy nát.
"Đây là..."
Khiếp sợ, Kala nhìn một bộ xương khô với khung xương rõ ràng là của loài người, xương trắng sạch sẽ vẫn còn treo vài mảnh vải quần áo. Kala bước tới kéo một mảnh vải sợi, nó lặp tức vì mục nát mà rách toạt. Nhìn kỹ thêm chút nữa, gần lan can đều có mấy bộ xương y chang như thế. Tựa như trước khi chết họ đã xông ra vây quanh mũi thuyền để xem xét điều gì đó.
Siết chặt bàn tay đang tỏa ra hơi ấm của người kế bên, Kala cảm thấy gió lạnh đang vây quanh mình, sau gáy cũng lạnh lẽo bình thường trở lại. Chết đến sạch sẽ như vậy không thể nào là thú dữ hay thú biển, là cái gì đã gây nên? Cô đoán chiếc thuyền này có lẽ là lọt vào vòng xoáy thời không trên biển cấm, như với tình huống trước mắt này, có lẽ vẫn còn có điều ẩn giấu.
Phành phạch! Tiếng đập cánh vang lên bên tai. Cổ Lạp tạo nên tiếng vang hạ xuống gần kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ.
Kala hít sâu, nói với cả hai:
"Đi, chúng ta xuống kho hàng xem xét!"
Nói xong, cô gái làm một cái tư thế, đưa tiễn người về cõi vong linh.
Cả ba chuyển bước chân đi đến...
#k
Chú thích(*): Khải Tuân là Kaiten.