Chương 36: Hiến Tế Máu(10)
*
"Ta cũng sẽ vĩnh viễn không từ bỏ nàng."
Nghe câu nói pha giọng nghiêm túc này phát ra từ nhân thú huyết biên bức đối diện, KaLa kinh ngạc nhìn hắn. Lọt vào sâu trong đáy mắt cô là đôi con ngươi liễm diễm màu đỏ rực của hắn, lúc này trở nên nóng bỏng như ngọn lửa, thiêu đốt lòng người đối diện.
Tim cô đập hẵng mất một nhịp.
Đối với Ka La hiện giờ, câu nói này của Cổ Lạp có thể trịnh trọng nhưng cũng có thể là đùa dai. Vì vậy KaLa cô cũng chẳng biết nên mở miệng thế nào. Nhưng chắc chắn, việc hắn cứu giúp khi bản thân rơi xuống vực thôi là cô đã nợ hắn một ân tình rất rất lớn rồi.
Hai hàng chân mày trắng của KaiTen cau lại, mím môi chưa nói gì. Ngược lại thì Cổ Lạp nghiêng đầu nhìn cô gái như có ý muốn dò hỏi. Cơ mà KaLa vẫn chưa nhả ra câu gì khiến hắn hơi hoảng, đôi đồng tử tựa ngọc lựu co rụt lại.
Mặt mày của hắn trở nên cau có nhìn KaiTen, mở miệng:
"Điểu tộc, ngươi không có quyền..."
Chưa nói hết câu thì sắc mặt KaiTen đã trầm xuống:
"Lên trên kia nói!"
KaLa chưa hiểu gì, ngạc nhiên nhìn anh đưa cho mình một ánh mắt an tâm, rồi gương đôi cánh bay vọt đậu trên một phiến đá cao ở đỉnh hang động, Cổ Lạp hếch cằm hừ nhẹ, cũng vỗ cánh bay lên theo sau đó.
Nhìn hành động này của bọn họ, KaLa đã biết được là bọn họ không muốn nói trước mặt mình. Cô thở dài, hi vọng họ đừng đánh nhau tại nơi nguy hiểm này nữa...
Điều cô nên để ý bây giờ, là hành động kì lạ của tử xà bên đó.
*
Trên vòng rìa đá do thạch nhũ tạo thành, đối diện là những ngọc động lóng lánh phản chiếu nên vô số chùm tia sáng đẹp đẽ.
Hai âm thanh đập cánh vang nhẹ lên rồi vọng lại trong các hốc đá.
Bạch dực thu lại đôi cánh trắng gấp lại sát phía sau lưng, quay đầu. Đôi mắt ưng sắc bén đối mặt với kẻ vừa đáp chân xuống, tản ra hàn quang như lưỡi dao.
Thu lại vẻ yêu mị diễm lệ khi đứng trước KaLa, huyết biên bức lộ ra bộ mặt khát máu và ác liệt đối với nhân thú trước mắt. Phản phất như bạch dực là một kẻ tội ác tày trời xâm lăng lãnh thổ mà mình giữ gìn, lại tỏ ra cái vẻ kiêu ngạo như vợ cả đến hù dọa kẻ thứ ba vậy.
Kiêu ngạo? Ngươi kiêu ngạo cho ai xem??
"Điểu nhân, ngươi thật ích kỷ!"
Dù gì cũng phải mở đầu bằng một câu mắng để diệt uy thế đối phương, cho dù bạch dực này là phối ngẫu chính thức của nàng, cho dù hắn là một thủ lĩnh tại thượng đi chăng nữa; muốn Cổ Lạp hắn lựa chọn bỏ rơi nàng, là tuyệt đối không thể!
Vả lại, Cổ Lạp ác liệt nhìn chằm chằm Kai Ten:
"Một mình ngươi không có đủ khả năng bảo vệ nàng. Chỉ dựa vào việc ngươi lại để mất nàng, để nàng rơi xuống nơi này thôi, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn đủ tư cách chiếm nàng làm của riêng sao?"
Huyết biên bức phẫn nộ đập đôi cánh mỏng. Móng vuốt sắc nhọn giấu trong màng cánh vẽ thành một đường cong xé ngang không khí, tư thế đó như muốn cắt phăng da thịt trước ngực của bạch dực, khắc cho hắn một vết sẹo nhớ đến hết cuộc đời này.
Kai Ten mím môi không để ý đến hành động của Cổ Lạp, thân hình vẫn cao lớn cứng cỏi như cũ, khuôn mặt tuyệt luân nhiễm thần sắc đau đớn pha lẫn vẻ mệt mỏi vì vừa lướt qua vô số nguy hiểm. Không cần Cổ Lạp chỉ ra, trong lòng hắn cũng đã hối hận và thống khổ lắm rồi. Nghĩ đến Ka La bị ép rơi xuống vực thẳm, nghĩ đến hậu quả khi không gặp được huyết biên bức mà thay vào đó là đập mạnh lên vách đá, tan xương nát thịt rơi vào nơi nào đó chẳng có ánh sáng chiếu tới. Hắn đã cảm thấy tim mình sắp bị dập tan, vỡ thành từng mảnh đầm đìa máu...
Nhưng dù vậy, Kai Ten vẫn muốn nói ra tiếng lòng mình, hắn hít sâu cắn ra mấy chữ:
"Đúng, ta ích kỷ."
Giải thích không có ý nghĩa, bạch dực cứng đờ thân người ở đó.
Nghe vậy, Cổ Lạp thoáng bình tĩnh lại, trong con ngươi màu đỏ máu hơi thu liễm lại sát ý vừa trào ra, nói một cách chậm rãi:
"Yêu nàng, điều đó là không thể tránh khỏi. Ta cũng sẽ làm vậy nếu ngươi không tìm đến."
Bởi vì nơi này là vực sâu khôn cùng, nếu hắn muốn, hắn cũng có thể sống cùng với Ka La ngay tại nơi này, mãi mãi chẳng giống đực nào hay biết. Nhưng phối ngẫu chính thức của cô là bạch dực vượt qua muôn trùng hiểm nguy mà tìm đến, Cổ Lạp ngoài đố kỵ và ghen ra thì chẳng thể nào ra tay được đối với điểu tộc trước mặt này.
Cơ mà chết tiệt! Hắn là phối ngẫu chính thức đấy! Cổ Lạp hắn vẫn có quyền trút giận lên, nghĩ thế, hắn cay nghiệt mở miệng quát:
"Ta nói rồi, bất kỳ giống đực nào đều không có quyền độc chiếm giống cái. Kể cả khi ngươi là thủ lĩnh của cả một bộ tộc."
"Ngươi xem đi! Ngươi vẫn không đủ cường đại để bảo vệ nàng đấy thôi. Đại lục này hiểm nguy nhiều như vậy, không phải thú nhân nào cũng giống chúng ta sẽ sẵn sàng bảo hộ nàng đâu." Dã thú vô tri so với nhân thú chiếm nhiều vô số kể, ngươi đánh bại được một con, đánh lui một nhóm, vậy có thể đánh được một đàn không?
Mới đầu vẫn còn trầm mặc, khi lần nữa nghe tên nhân thú trước mặt hai ba lượt đâm đến vết thương của mình, trán Kai Ten nổi lên gân xanh, hắn gầm nhẹ:
"Ngươi nghĩ từ nhỏ ta không được nghe tới hay sao! Đúng, ta thừa nhận mình vẫn không đủ năng lực bảo hộ nàng."
Hắn biết, chắc chắn cái tên huyết biên bức này đố kỵ việc mình là giống đực đầu tiên của nàng ấy, nên mới tranh thủ giở cái giọng quái dị đó ra, cứ như muốn thừa cơ hội này mà khiến hắn bỏ rơi Ka La vậy. Nhưng hắn sẽ làm thế sao, hắn đã lỡ để nàng chịu khổ một lần duy nhất là lần này, tuyệt đối không muốn lặp lại nữa. Hắn tình nguyện dùng tất cả tâm tư kiếp này mãi mãi đền bù cho nàng, có lẽ là đến kiếp sau, vĩnh viễn...
Tuy nhiên, mắt Kai Ten tối sầm lại, hắn hiểu, mình không thể nào mà độc chiếm tình cảm của Ka La như vậy được. Bộ tộc Liệp Vũ hiểu biết hắn, nhưng những giống đực nổi bật bên ngoài sẽ chẳng bao giờ dễ dàng lùi bước.
"Nhưng ta cũng đã nói, ta sẽ không bao giờ buông tay."
Màu máu trong đồng tử nhạt đi chút ít, huyết biên bức nở một nụ cười lạnh lẽo thị huyết...
*
Thân rắn khổng lồ uể oải cuộn tròn giữa những thạch nhũ lóng lánh, màu sắc ấy ánh lên vô số mảnh vảy rắn tím bạc. Nó không sáng lên mà ngược lại như tối hơn, tia sáng lọt vào mảnh vân tím bị hút hết vầng sáng, tản ra sự lạnh lẽo.
Đôi mắt yêu dị đặc trưng của loài rắn nhắm lại, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ nhoi, đồng tử dựng đứng lóe lên một tia âm u xuyên qua mí mắt.
Ka La nhíu lại đôi mi mắt tinh tế của mình, quan sát tử xà một cách kỹ lưỡng dường như muốn lột luôn cả bộ da rắn để đánh giá kết cấu bên trong của nó.
Bức tường đá vôi trắng xóa tản ra mát lạnh, loáng thoáng còn có vết nứt và vệt máu vừa rồi do thân rắn khổng lồ va chạm mà tạo thành. Giống như những vết thương nứt toạt trên da rắn vừa rồi không tồn tại như Ka La chứng kiến. Nhưng đó rõ ràng không phải là ảo giác! Tử xà đã nuốt bông hoa đỏ thẫm như máu nhuộm đó, đã quằn quại đau đớn đập lên vách đá, da rắn thậm chí đã từng nứt ra, chảy máu...
Ka La suy ngẫm cẩn thận, cuối cùng, trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ và an tâm.
Cô biết, nơi này không phải là trái đất thời nguyên thủy, mà là dị thế giới.
Roạt!!
Một âm thanh đột ngột vang lên dưới chân, KaLa hoảng hồn nhìn lại, theo phản xạ mà nhảy lùi lại phía sau, vừa lúc tránh đi vệt nứt khổng lồ ở giữa mặt đá.
Tiếp theo, tiếng đá nứt toạt vang lên liên tiếp: roạt, roạt. Từng vết nứt kéo dài phân cách ra mặt đá vôi trắng xóa, một viên vụn đá vôi từ trên cao rơi xuống. "Ầm!!!"
"Ka La!" Tiếng gọi mạnh mẽ quen thuộc vang lên từ phía trên, cùng lúc đó, đất đá dưới chân ầm ầm sụp đổ giống hệt một cơn động đất. Hai đàn nhân thú vỗ cánh né tránh vô số đá vụn rơi tán lạn.
Bạch dực trắng muốt cùng với huyết tộc vươn cánh vọt thẳng xuống vết nứt lớn, muốn kéo cô gái lên, nhưng một cái bóng dài ngoằn đã nhanh hơn. Rắn lớn lao tới cuộn lấy cả thân thể cô gái cùng rơi tự do, đá vụn rắn chắc nện thẳng vào da rắn, vảy tím như ánh lên hào quang. Ka La được tử xà bảo vệ kín mít trong vòng bụng của nó, cô cuộn người, đưa tay vịn vào da rắn mát lạnh, tim đập bang bang dần dần hồi phục lại nhịp độ vốn có.
Âm thanh vật nặng đập xuống ầm vang lên. Tử xà không hề rên một tiếng mà bảo vệ chặt chẽ cho cô gái. Đến khi bên ngoài dần dần yên ổn, chỉ còn vài âm thanh lộc cộc do những viên đá nhỏ rơi rớt, thân rắn mới nới lỏng ra, để lộ thân hình cô gái không chút tổn hại.
Đàn huyết biên bức của Cổ Lạp và tộc Liệp Vũ đồng thời buông cánh gần đó. Bạch dực trắng muốt cùng với huyết tộc hạ cánh ngay bên cạnh, lặp tức lao đến kiểm tra cả người KaLa, cả hai đều lấy một thái độ hung dữ qua mắt nhìn về đối phương, trong bụng thì lại sợ hãi. Ngay dưới mí mắt mình mà nàng vẫn suýt bị thương, điều này ngay cả Cổ Lạp cũng muốn phát điên vì hoảng sợ.
Ka La đứng dậy quan sát mọi người một lượt, nhìn thấy cả bọn không bị đá vụn làm tổn thương, trái tim vừa nhảy lên cổ họng mới dịu nhẹ đáp lại vị trí. Cô nhìn tử xà đang lúc lắc cái đầu rắn của nó, trong lòng bình yên lại, hơi thở của con rắn này đã thay đổi rồi.
Ka La an ủi xoa xoa cánh của bạch dực đứng kề bên, tỏ vẻ mình vẫn ổn. KaiTen lặp tức vươn hai tay hai cánh ôm chầm lấy cả người cô, mặc kệ ai đó đứng cạnh đỏ mắt ghen tuông. Gương mặt nhỏ mỹ lệ của Ka La bỗng hiện lên vẻ không thể tin nỗi khi nhìn thấy... Cô nhẹ nhàng đẩy thân hình rắn chắc của anh ra:
"Đó là..." Giọng nói của cô, lần đầu tiên hiện lên chút khiếp sợ vì kinh ngạc đến không thể hình dung.
Một tấm bảng cũ nát do một viên đá vôi va chạm tạo nên âm thanh lộp bộp, lặp tức khiến Ka La chú ý, loáng thoáng còn hiện lên một dòng chữ...
Justice.
#kim
Phần 3: Kết
Tiếp theo: Phần 4